Cậu…
“Im miệng!”
Một tiếng mắng nhỏ vang lên, Lục Thần đang vui vẻ nói, bỗng nhiên bị Tô Lương Mặc tức giận măng.
Tô Lương Mặt khép mắt lại, nhìn anh ta với ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm ra xe, lấy quần áo giúp tôi”
“Ừm…Được” Lục Trầm lau mồ hôi trên trán… Quả nhiên, râu hổ không chạm được, không sai! Râu của hổ không phải anh ta muốn chạm là được!
Lục Trầm xoay người đi lấy quần áo cho Tô Lương Mặc.
Hổ không nổi giận, thì anh vẫn là hổ, huống chỉ bây giờ hổ đã nổi giận rồi!
Bộ râu này, chỉ có Lương Tiểu Ý mới chạm được.
Lục Trầm nhấc chân rời đi, một âm thanh kinh ngạc và vui mừng vang lên: “Tỉnh rồi!”
“Tỉnh lại rồi?”
Tô Lương Mặc nhìn về phía giường bệnh, cô gái trên giường đang yếu ớt mở mắt ra.
Tô Lương Mặc vui mừng khôn xiết, bước nhanh đến bên giường Lương Tiểu Ý, cẩn thận nắm chặt bàn tay của Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, có khó chịu chỗ nào không?”
Lương Tiểu Ý vừa tỉnh lại, mơ hồ, trước mặt cô bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu tóc rối bời, cô hoảng hốt một chút, sau đó trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.
Trên giường bệnh, nét mặt của cô gái hơi thay đổi, nhìn cô có vẻ bình tĩnh nhưng sau trong mắt lại đang đầy vẻ rối bời.
“Anh” Lương Tiểu Ý mở miệng, khẽ nói, cô liền cảm thấy giọng nói này không giống giọng của mình, bất giác mím chặt môi của mình lại.
Bên cạnh, Tô Lương Mặc xoay đầu hỏi giáo sư đứng gần anh nhất: “Có nước không?”
Vị giáo sư kia bị bất ngờ, từ khi trở thành giáo sư, chưa có ai ra lệnh cho ông như vậy.
“Có nước không?” Tô Lương Mặc nhìn khuôn mặt già nua đang đứng bất động trước mặt, không khỏi nhíu mày, môi mỏng hé ra, tăng thêm âm lượng: “Xin hỏi, có nước không?”
Hai chữ “xin hỏi đột nhiên được cất lên làm giáo sư hoàn hồn, giật mình một cái, nhanh chóng nói: “Có, có, ở đăng kia”
Tô Lương Mặc nhìn theo hướng tay chỉ của vị giáo sư kia, xoay người đi lấy nước, mặc cho giáo sư kia vẫn đang hốt hoảng. Sau đó, ông ta bị Trưởng khoa phê bình, hỏi ông ta đã làm gì? Chủ tịch Tô hỏi nước ở đâu, ông ta nên tự mình rót nước giúp chủ tịch Tô. Sao lại để chủ tịch Tô tự rót như vậy?
Mang nước đến trước mặt Lương Tiểu Ý: “Uống một chút đi, làm ấm cổ họng lại” Giọng nói nam tính ấm áp, dỗ dành.
Lương Tiểu Ý sững sờ: “….Anh muốn lấy nước, là để cho em uống à?”
“Ừ”
“Không phải anh khát sao?” Lời nói của Lương Tiểu Ý thoạt nghe như nói vu vơ, nhưng nếu để ý cẩn thận thận, dường như cô ấy đang muốn xác nhận điều gì đó.
“Anh không khát” Tô Lương Mặc không hiểu ý của Lương Tiểu Ý, trả lời qua loa.
Cô hỏi cái gì, anh trả lời cái đó.
“Vì sao?” Ánh mắt Lương Tiếu Ý phức tạp nhìn anh.
“Vì sao… Anh lại làm như vậy?”
“Tất nhiên là khát nước thì phải uống nước” Người đàn ông thản nhiên nói mà không hiểu ý của Lương Tiểu Ý.
Chỉ một câu nói đơn giản, vậy mà qua tai của Lương Tiểu Ý, trong lòng cô lại nổi sóng, khó mà bình tĩnh được.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Tất nhiên là khát nước thì phải uống nước… Nhưng vấn đề là, trên đời này có hàng trăm, hàng vạn người, đâu phải ai cũng có thể nhận ra bạn khát nước chỉ trong nháy mắt, và họ sẽ đưa cho bạn một cốc nước ngay lập tức.