Lương Tiểu Ý mở trừng mắt, đầu óc cô ong ong, cô không thể ngờ được là, ở một nơi công cộng như trong thang máy thế này, cô lại bị người đàn ông không biết xấu hổ này hôn.
Thỏa thuận giữa anh và cô đi đâu mất rồi?
Anh điên rồi, đôi môi anh lưu luyến khóe môi mềm mại của cô.
Cô ngây ngốc, không biết trốn đi đâu.
Thời gian như ngừng lại.
Mối quan hệ giữa hai người giống như nụ hôn này.
Ban đầu, cô mong đợi, cô khát khao, thậm chí còn cầu xin ông trời.
Sau đó, cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh, đồng thời cũng được nếm thử sự ngang ngược của anh.
Sau đó nữa, cô không cần nụ hôn đáng chết này nữa!
Bởi nó khiến cô đau đớn, khiến trái tim cô rối bời!
Cô mở trừng mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai đang ở ngay trước mặt mình…
Ông trời quả thực vô cùng ưu ái anh. Thời gian năm năm dường như không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, cho dù là một nếp nhăn ở khóe mắt cũng không có, điều duy nhất anh có thêm sau năm năm chính là sự trâm ổn và chững chạc.
Nhưng… Nhưng cô… Cô không được!
Cô không thể như thế được!
Thật thật giả giả… Cô đều không thể!
Hơn nữa, ai có thể khẳng định được là, sự ấm áp và lưu luyến của anh hôm nay là thật hay giả?
Cô không có thời gian, cũng không có đủ tiền để cùng anh chơi trò chơi “tình yêu thật lòng” một lần nữa.
Cô thừa nhận, cô là một kẻ vô dụng! Cô là một kẻ hồ đồ chỉ biết mềm lòng, chỉ biết khóc lóc.
Nước mắt của cô cứ thế rơi xuống, không thể ngừng lại.
Phải làm thế nào?
Phải làm thế nào đây?
Nụ hôn của hai người có thêm vị mặn chát, anh nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, anh đột nhiên mở mắt ra, ngay giây tiếp theo, đôi mắt đen thãm của anh xẹt qua một tia hoảng loạn… “Em đừng khóc nữa!” Tay chân anh bối rối, anh giơ tay áo lên muốn lau nước mắt giúp cô.
Lương Tiểu Ý không thể ngừng khóc… Rốt cuộc thì cô đã làm sai chuyện gì, tại sao cô nhất định phải gặp người đàn ông Tô Lương Mặc này chứ?
“Anh tránh ra!” Cô hít một hơi thật mạnh, sau đó đẩy người đàn ông đang định lau nước mắt cho mình ra.
“Được, anh đi ra!” Anh làm theo lời cô nói, nhưng anh lại nói: “Nhưng để anh lau nước mắt cho em đã, được không?”
Ngón tay của anh vuốt dọc theo khuôn mặt cô… Trong lòng anh vô cùng phức tạp… Cô rơi nước mắt vì anh sao?
Nước mắt cô rơi vì anh, anh nhất định phải giúp cô lau sạch.
Cô giơ tay ra, lại lân nữa không hề khách khí hất cánh tay đang khiến trái tim cô loạn nhịp ra.
Ánh mắt bướng bỉnh của cô mở trừng nhìn anh: “Tự tôi lau được!”
Đúng thế, tự cô sẽ lau nước mắt cho mình.
“Anh Tô, Lương Tiểu Ý tôi không cần sự dịu dàng giả tạo của anh! Anh Tô, Lương Tiểu Ý tôi không phải kẻ ngốc, tôi sẽ không mắc bãy một lần nữa đâu!”
Ánh mắt của anh xẹt qua một tia đau thương: “Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, những gì anh dành cho em không phải là giả vờ. Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, từ nay trở đi mãi mãi không bao giờ lìa xa nhau”