Tô Lương Mặc, anh còn có thể trơ trến hơn nữa được hay không?
Hận đến nghiến răng nghiến lợi! Không thể nhịn được nữa!
Không cần nhịn nữa!
“Rất muốn hôn em đến như vậy sao?” Lương Tiểu Ý cố gắng nở một nụ cười lạnh nhạt, trông cô rất ngầu. Nhưng tại thời điểm nói ra câu này thì trong đáy mắt cô thoáng qua sự ngượng ngùng không thể nào che giấu.
Tô Lương Mặc kinh ngạc trước những lời nói táo bạo của cô. Anh thấy được sự ngượng ngùng phát ra nơi cô, nhìn khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, trái tim anh rung động. Anh hơi nhắm hờ đôi mắt, lông mi mảnh che đi một phần đôi mắt, anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, trêu chọc: “Em nói xem? Nếu không, thử xem?”
Anh cố tìm kéo dài âm cuối, nói rằng anh đang có một †âm trạng rất tốt.
“Anh có thể làm điều đó bất cứ lúc nào, chỉ là…” Nguời đàn ông nâng thân trên của mình bằng một cánh tay. Đôi môi mỏng chợt ghé sát vào bên tai Lương Tiểu Ý. Vành tai của cô giật giật, cô cố gắng kìm nén sự vọng động của bản thân.
Nhưng vành tai cô đỏ hơn, trông thật xinh đẹp và quyến rũ.
Một âm thanh trầm thấp vang lên: “Chỉ là, em có dám không?” Giọng nói du dương, tràn ngập sự khiêu khích, giống như luẩn quẩn trong không trung mãi không ngừng.
Em có dám không?
Cô có dám không?!
Xem thường nhau vậy!
Đáy mắt Lương Tiểu Ý bốc lửa!
Cô chán ghét cái thái độ cao cao tại thượng giống như mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh vậy!
“Anh thực sự nghĩ vậy sao?” Cô kìm nén sự ngượng ngùng, giả bộ tỏ ra lạnh lùng, còn hừ một tiếng.
Được, nếu nghĩ như vậy thì cô liền chiều theo ý anh!
Cho nên nói, con người có đôi khi thực sự không nên kích động. Lương Tiểu Ý vừa kích động liền “Đột phá” bản thân. Sau đó, mỗi khi cô nhớ tới chuyện này thì cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vĩnh viễn không muốn gặp người khác.
Giống như lúc này….. Cô giống như sút phải nó.
Cô hé môi, trong lòng có một loại uất ức cần được giải phóng ra bên ngoài. Mặc kệ nó có phù hợp hay không. Cô cúi người, tấn công Tô Lương Mặc bất ngờ khiến cho anh không kịp chuẩn bị.
Lương Tiểu Ý há miệng liền cắn, mục tiêu chính là bờ môi nhỏ bé của người đối diện.
Tô Lương Mặc vừa thấy ánh sáng lóe lên từ chiếc răng mèo kia, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, anh còn chưa kịp phản ứng thì một cảm giác đau đớn truyền từ bờ môi anh.
“Ưml” Tô Lương Mặc nhíu mày, sau cơn đau bất ngờ là sự ngỡ ngàng của anh… Người phụ nữ nhỏ bé này thật hung hãn!
Lương Tiểu Ý xả giận xong mới buông đôi môi của anh ra.
Tô Lương Mặc làm sao có thể chịu thiệt một cách vô lý như vậy?
“Ăn xong liền muốn chạy?” Nực cười! Tô Lương Mặc cười lạnh lùng, cánh tay nhanh như chớp, lấy tư thế sét đánh không kịp trở tay, ôm lấy phía sau cổ người phụ nữ, một lần nữa hung hưng mút lấy đôi môi của cô.
Ông chủ đáng thương, một mực đói bụng, thật vất vả tìm kiếm cơ hội, dù cho chỉ là món khai vị nhưng cũng muốn ăn đến mức no cả bụng.
Bằng không, ai biết, cái cơ hội trời cho này bao giờ mới có thể gặp một lần nữa.
Ăn càng nhiều càng tốt, ăn đến mức no căng bụng cũng được. Ông chủ Tô của chúng ta không thèm quan tâm bờ môi đã bị Lương Tiểu Ý cắn nát, cứ nếm thử vị ngon trong miệng.
Cuối cùng thì ông chủ Tô của chúng ta nheo mắt, thỏa mãn, cả thể xác và tinh thần tràn ngập trong sự sung sướng mới thả ra người phụ nữ bị hôn đến mức đầu óc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lương Tiểu Ý thở dốc, lồng ngực đập liên hồi.