Vân Xuyên cao 1m80 nhưng trước Tô Lương Mặc, thấp hơn một chút.
Một bóng đen áp sát Vân Xuyên, che mất ánh sáng trước mặt Vân Xuyên.
“Sếp…” Vẻ mặt của Vân Xuyên thay đổi. Cậu ta thấy sếp giơ †ay, vươn về phía mình. Thế này là có gì?
Các ngón tay của Tô Lương Mặc rất dài và cân đối, chạm vào thứ gì đó. Anh thu tay lại, kẹp một vật to bằng hạt đậu không rõ chất liệu vào giữa các ngón tay. Tô Lương Mặc giơ vật thể nhỏ bằng hạt đậu không rõ chất liệu này lên, rọi đèn lên và nheo mắt.
Sắc mặt Vân Xuyên lần này thật sự thay đổi, trắng bệch tái mét: “Ông chủ, thật sự xin lỗi! Em không biết anh ta đã đeo nó vào người em lúc nào!”
Tô Lương Mặc phớt lờ Vân Xuyên, nhìn hướng ánh đèn một lúc, thuận tay cầm ống nghe lên nhanh. Cuộc gọi chóng kết nối. Vân Xuyên sắc mặt tái nhợt, đứng ở bên cạnh nhìn Tô Lương Mặc gọi điện: “Ông qua đây”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, giống như bản thân anh ta, ra lệnh một cách đơn giản và rõ ràng, chỉ với ba từ, lời nói như vàng. Không thể biết anh có tức giận hay không.
Không quá nửa phút, có người gõ cửa.
“Vào đi” Đôi môi mỏng của Tô Lương khẽ mở, anh thốt ra hai chữ. Cánh cửa mở ra, một người bước vào, một ông già nhỏ bé.
“Lão Đỗ, cái vật vặt này, ông cầm mà chơi” Tô Lương Mặc ném vật nhỏ trong tay cho ông lão vừa bước vào. Lão Đỗ nhận lấy, sờ sờ trong lòng bàn tay, cười thô bỉ: “He he, đây có thể là đồ tốt. Trên thị trường quốc tế cũng không có mấy cái. Ông chủ, vật này làm sao lại chạy vào tay anh?”
“Lão Đỗ biết vật này?”
“Máy dò. Nhưng đây là loại tiên tiến nhất. Nó có hình thức đẹp hơn nhiều so với loại truyền thống, dính vào quần áo thì rất khó tháo ra. Ông chủ được đấy, anh có thể lấy được thứ này”
Tô Lương Mặc im lặng nghe, chậm rãi nâng tay lên, chống cằm suy tư một chút, đột nhiên ngẩng đầu nói với ông lão vừa đi vào: “Không khó Tô Lương Mặc ý nói, lão Đỗ bảo rất khó gỡ thứ này ra, nhưng vừa rồi anh gỡ ra không chút khó khăn. Tô Lương Mặc nói một câu không đầu không đuôi, kiểu suy nghĩ nhảy vọt thế này, thật sự rất ít người có thể theo kịp.
“Đây là hàng nhái” Hiển nhiên, ông lão kia đâu cũng nhảy số rất nhanh. Khi Vân Xuyên còn chưa nghĩ ra, thì ông lão đã nghe rõ, khẳng định đó là hàng giả.
“Hàng thật không hề rẻ. Một khi đã dính vào quân áo, nếu là đồ thật, thiết bị nghe lén kiểu này sẽ ghi lại vào bộ nhớ, giống như vật sống, nó sẽ chui từ quần áo lên da thịt người, cuối cùng, chui vào da thịt anh ta. Muốn lấy ra còn khó hơn.
Muốn lấy ra, khó lại càng khó. Hơn nữa thời gian nó chui từ quần áo lên da thịt, thâm nhập vào da thịt chỉ chưa đến một phút”
“Tôi hiểu rồi, lão Đỗ, món đồ này là để ông chơi. Nếu ông có thể phát triển một món đồ xịn cho tôi, thì con gái nuôi” mà lão Đỗ thích lần trước chính là của ông”
Khi ông lão nghe xong, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của ông ta sáng lên. Không nói gì, chỉ cầm theo thứ gì đó và rời đi.
Vân Xuyên tránh sang một bên, sắc mặt tái nhợt.
Lạch cạch, lạch cạch…
Tiếng bước chân từ xa đến gần, mỗi bước chân, dường như đập thẳng vào tim Vân Xuyên.
Cảm giác áp chế mạnh mẽ xông thẳng vào mặt. Vân Xuyên nín thở, gục đầu.
Trên đỉnh đầu, Tô Lương Mặc liếc nhìn Vân Xuyên đang xấu hổ xấu hổ, trong đáy mắt khẽ thở dài… Dù sao vẫn còn trẻ, quá non nớt.
“Cậu có biết mình đã mắc lỗi gì không?”
Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, vai Vân Xuyên run lên.
“Tôi mắc bãy của tên người Nhật đó.”