“Em ngủ đi, anh vẫn còn một ít việc cần phải xử lý. Anh đi thư phòng nghỉ ngơi”
Lương Tiểu Ý hoảng loạn túm chặt lấy Tô Lương Mặc đang chuẩn bị rời đi, cô sợ anh đi tìm ống tiêm đó. Cô nhất định phải bám lấy anh.
“Đừng mà, em muốn…anh ngủ…cùng em” Lương Tiểu Ý hận không thể vùi đầu vào ngực, câu này cũng quá dễ gây hiểu lầm rồi!
Đôi mắt Tô Lương Mặc lóe lên, cực kỳ nghe theo xoay người năm lên giường, ôm lấy cô gái bên cạnh: “Ngủ đi, công việc để mai làm cũng không muộn, anh cũng buồn ngủ rồi, vợ ơi, anh sẽ không rời khỏi người em, ngủ thôi!”
Lương Tiểu Ý nào có dám ngủ, cô đợi cho người đàn ông bên cạnh thiếp đi mới dám ngủ.
Chỉ chốc lát sau, bên người truyền đến tiếng hít thở đều đặn của anh. Nó giống như khúc nhạc thôi miên, bằng một lúc cô cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối, anh lại mở mắt ra.
Đôi mắt thâm thúy tựa như trời sao đêm rơi xuống khuôn mặt trẻ con phúng phính của cô gái trong lòng, Tô Lương Mặc cầm lên điện thoại trên đầu giường, gửi cho Lục Trầm một tin nhắn: Đến nhà tớ ngay bây giờ, cậu đỗ xe ở cổng khu biệt thự rồi đi bộ vào, cửa nhà tớ đã có dấu vân tay của cậu, chắc không cần tớ dạy cậu cách mở khóa đâu nhỉ?
Sau khi vào, đi đến phòng ngủ phía đông ở tầng hai, dưới khăn trải giường có một ống tiêm, lấy ra một ít chất lỏng ở trong đó đưa đến chỗ lão tam, để cậu ấy kiểm tra xem thứ trong ống tiêm là gì.
Đúng rồi, nhẹ nhàng một chút! Cậu dám làm người phụ nữ của tớ tỉnh dậy xem, thử, xem.
Lục Trầm rất không muốn nhận được tin nhắn này, nhưng anh ta cài đặt số điện thoại của Tô Lương Mặc trong danh bạ của mình là đặc biệt quan trọng, đến cả âm thanh nhận được tin nhắn cũng vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức anh ta muốn cố ý bỏ qua cũng không được!
Lục Trầm đọc tin nhắn, trong lòng như muốn nổi điên, anh ta có thể nói anh ta muốn đánh chết tên Tô Lương Mặc khốn nạn đó được không?
Cầm điện thoại lên, nhanh chóng soạn tin nhắn: “Nhà” nào?
Soạn xong bấm nút gửi.
Một lát sau, Tô Lương Mặc gửi đến sáu chữ: Cậu, tiếp, tục, giả, ngốc, xem.
Lục Trầm mím môi, anh ta đương nhiên biết “nhà” trong miệng Tô Lương Mặc là căn biệt thự Lý Ân nằm bên ngoài khu Tứ Hoàn. Chẳng qua nghĩ tới dân làm thuê bé nhỏ như anh ta nửa đêm vẫn còn bị ông chủ chèn ép, trong lòng Lục Trầm lại cảm thấy bất bình tức giận… Nói trắng ra là cố ý.
Nhưng mà… những việc tên Tô Lương Mặc dở hơi đó phân phó ngày càng kỳ quái. Lúc trước bắt anh ta đi điều tra những người xung quanh Lương Tiểu Ý, chuyện này còn có thể hiểu được.
Bây giờ lại chơi trò gì đây? Nửa đêm nửa hôm bắt người ngoài như anh ta lén lút đến nhà mình tìm đồ?
“Mẹ kiếp!” Lục Trầm hung dữ mắng: “Sớm muộn có một ngày ông đây làm chết cậu, Tô Lương Mặc cậu là đồ đáng chết!”
Tô Lương Mặc phát hiện Lương Tiểu Ý gần đây càng ngày càng nôn nóng bất an. Kể từ sau hôm cô bị anh phát hiện lén lút chạy đến phòng ngủ ở tầng hai, tự tiêm vào người thứ không rõ ràng, tuy rằng Lương Tiểu Ý không còn tiếp tục làm loại chuyện như vậy, nhưng sự nôn nóng vội vàng của cô ngày càng nghiêm trọng.
“Tiểu Ý, chúng ta đi Maldives chơi mấy ngày rồi về được không?”
Lương Tiểu Ý khẽ giật mình, nghĩ một lúc, lại lắc đầu. Sau đó nghĩ một lúc lâu, quyết định nói với Tô Lương Mặc: “Anh Tô, em là bác sĩ, em hy vọng có thể dùng năng lực của mình đi giúp đỡ nhiều người khác hơn. Vì vậy, có thể cho em cầm dao đứng trước bàn phẫu thuật một lần nữa hay không?”
Lương Tiểu Ý cực kỳ rõ ràng, người đàn ông này cũng không có hạn chế sự tự do của cô, nhưng bản thân cái tên Tô Lương Mặc đã đại diện cho quyền lực, lợi ích và tài phú. Nếu như anh không đồng ý, vậy trừ phi cô rời khỏi Trung Quốc, bằng không cả đời này cũng khó tiếp tục làm nghề y.
Nghe vậy, Tô Lương Mặc đưa mắt nhìn Lương Tiểu Ý trên sofa, ánh mắt kỳ lạ: “Em muốn đi làm?”
“Vâng ạ”
“Anh không có hạn chê tự do cá nhân của em, Tiểu Ý, em phải biết rằng, em là vợ chứ không phải tù nhân của anh” Tô Lương Mặc đứng dậy, đi vào phòng khác, ngồi xuống trước người Lương Tiểu Ý, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn thẳng vào mắt Lương Tiểu Ý: “Lương Tiểu Ý là vợ của Tô Lương Mặc, em phải vĩnh viễn nhớ mãi điều này”