Cái khoảnh khắc cửa đóng sập lại, thế giới của cô rơi vào một vùng tối tăm mờ mịt.
“AaaaalIIIII” Tiếng khóc xé lòng, giọng dần khàn đi, xuyên qua cửa lớn của biệt thự, cách một cái cửa, nhưng Thẩm Quân Hoa ở bên ngoài cũng nghe rõ mồn một tiếng gào khóc, tiếng gào khóc này… khiến trái tim đau nhói.
Bàn tay vo chặt thành nắm đấm… Tiểu Ý cần có không gian riêng để trút hết đau khổ lẫn căm giận.
Cũng vào lúc này.
Trong phòng bệnh bệnh viện England.
Tô Lương Mặc từ nhà tắm bước ra, Ôn Tình Noãn mỉm cười đưa điện thoại cho anh: “Tiểu Ý vừa gọi điện thoại đến”
Tô Lương Mặc nghe xong bất giác nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền khôi phục trạng thái bình thường.
Giọng nói lạnh lùng: “Không cần quan tâm đến cô ta”
Ôn Tình Noãn cúi đầu, khóe môi cong lên.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Hình như Tiểu Ý rất nôn nóng, anh không quay về xem sao à? Dù sao bây giờ cô ấy cũng là vợ trên danh nghĩa của anh!”
Ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Ôn Tình Noãn… trái tim Ôn Tình Noãn đập “thình thịch” một tiếng, cô ta biết rất rõ, người đàn ông trước mặt cực kì máu lạnh, người đàn ông này không thích cô ta có bất kì nghi ngờ nào với những quyết định của anh.
“Lương Mặc…” Vành mắt ngấn lệ. Tội nghiệp đáng thương vô cùng.
Trong lòng Tô Lương Mặc thật ra cực kì buồn bực, nhưng không nói được lí do tại sao.
Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm Ôn Tình Noãn đôi mắt ngấn lệ, trước mắt, lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia đang khóc… khuôn mặt… khóc xấu chết đi được, nhưng tại sao lại in dấu trong trái tim anh chứ?
“Từ khi nào, em có thể tự tiện nghe điện thoại của anh?”
“Em…” Ôn Tình Noãn như bị sét đánh trúng, một gáo nước lạnh đổ lên đầu… Người đàn ông này, quả nhiên thật đáng sợ!
“Anh còn có việc, mai anh lại đến thăm em”
Tô Lương Mặc vào nhà tắm những cũng chỉ là đi vệ sinh mà thôi, điện thoại đặt ở trên bàn trong phòng bệnh của Ôn Tình Noãn, không ngờ người phụ nữ này lại to gan tự tiện nghe điện thoại của anh.
Lên xe “Quay về biệt thự Lý Ân”
“Vâng ạ”
“Không! … Đợi chút, quay về “Kim Cung’“
“Vâng ạ”
Biệt thự Lý Ân, trong biệt thự, Lương Tiểu Ý ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm đùi, vùi đầu xuống đầu gối, cô không hiểu tại sao… người đàn ông kia lại làm như vậy. Anh từng nói anh sẽ cưng chiều cô, anh đối xử tốt với cô như vậy, anh gọi bố mẹ cô là bố mẹ… tất cả mọi thứ, lẽ nào chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tiếng khóc nấc đứt quãng, xuyên qua cánh cửa, truyền vào trong tai của Thẩm Quân Hoa đang đứng bên ngoài, Thẩm Quân Hoa vo chặt bàn tay thành nắm đấm… Tô Lương Mặc!
Liên tục gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tiếng khóc cũng dừng lại.
Thẩm Quân Hoa thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Ý đã ngừng khóc rồi.
Mười lăm phút sau, Thẩm Quân Hoa thử gọi điện cho.
Lương Tiểu Ý, nhưng không bắt máy, lúc này trong lòng bắt đầu hoài nghi, vội vàng hét vào bên trong: “Tiểu Ý? Tiểu Ý! Cậu có nghe thấy không? Nếu cậu nghe thấy thì hãy trả lời tới”
Thẩm Quân Hoa không nhận được hồi đáp, đành chạy đến chỗ cửa sổ, nghếch đầu nhìn vào bên trong, vừa nhìn vào bên trong, cả cơ thể run rẩy: “Tiểu ÝI”
Thẩm Quân Hoa không chần chừ nữa, vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Lục Trầm: “Lục Trầm! Mau! Mau gọi Tô Lương Mặc quay về! Tiểu Ý ngất xỉu rồi! Cô ấy đóng khóa trong, tôi không tài vào vào được! Anh mau bảo tên khốn kia quay về ngay!”