Mục lục
Tổng tài lạnh lùng yêu phải em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 674


Nói xong, anh cúi đầu nhìn vè phía hai anh em, anh hỏi: “Daddy muốn để hai con đi học tiểu học luôn, như thế các con có thể thoải mái chơi cùng các bạn. Daddy hỏi các con, các con nghĩ thế nào?”


Cơ thể nhỏ bé của Lương Chi Hoành hơi run rẩy, gần như không ai có thể phát hiện ra… Người đàn ông tên Tô Lương Mặc này, đang tin tưởng để cho hai anh em cậu tự đưa ra lựa chọn.


Cuối cùng, hai ánh mắt khát khao của các con khiến Lương Tiểu Ý thỏa hiệp.


Ăn xong bữa trưa, hai đứa trẻ ngủ một giấc, đúng 12h30ph, Tô Lương Mặc mỗi tay bế một đứa trẻ đi vào thang máy, ba cha con đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.


Lương Tiểu Ý nhìn thấy bóng lưng của anh rời đi, cô cắn môi, sau đó đuổi theo.


Cô phát hiện ra… người đàn ông này giống như thủy ngân, bất cứ lúc nào anh đều có thể xâm nhập vào cuộc sống của người khác.


Sau khi đặt Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy xuống ghế ngồi, Tô Lương Mặc mở cánh cửa bên phía ghế phụ lái, đứng dựa vào cửa chờ Lương Tiểu Ý đang vội vàng chạy đến.


Nhìn thấy cô gái nhỏ đang chạy đến, đáy mắt anh xẹt qua một tia chiều chuộng.


“Chạy nhanh quá!” Lương Tiểu Ý thở hổn hến chạy đến, lồng ngực phập phồng, cô ngẩng đầu oán hận liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa xe. Ngay cả cô cũng không phát hiện ra, ánh mắt oán trách này của cô không hề có một chút sát thương nào với anh, ngược lại còn khiến người đàn ông đang đứng dựa vào cửa thất thần.


Lương Tiểu Ý giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi trà xanh trộn lẫn với nicotine, cô mở mắt ra liền nhìn thấy một bàn tay lớn đang đưa cho cô một chiếc khăn tay kẻ caro.


Hử?… Từ lúc nào mà người đàn ông này lại có thói quen mang theo khăn tay vậy?


Lương Tiểu Ý cẩn thận nhớ lại Tô Lương Mặc của năm năm trước, xem xem anh có thói quen mang theo khăn tay hay không… Cũng có thể là cô nhớ nhầm rồi?


Lương Tiểu Ý lắc lắc đầu… Kệ đi, không nghĩ nữa.


“Lau mồ hôi đi” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. Lương Tiểu Ý ngây người, hai mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay của anh trước mặt mình, sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Lương Mặc… Anh mang theo khăn tay bên người, chẳng nhẽ là vì cô sao?


Lương Tiểu Ý bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa, cô vô thức liên tục nhắc nhở bản thân mình: Không thể nào, không thể nào đâu, Tô Lương Mặc ích kỷ tư lợi, Tô Lương Mặc kiêu ngạo lạnh lùng, sao anh có thể có những hành động dịu dàng ấm áp như thế được?


Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi… Lương Tiểu Ý, đừng tự mình đa tình nữa, ngay cả lúc cô bị tổn thương khắp người, anh cũng chỉ đối xử lạnh lùng với cô mà thôi.


Sau một hồi đấu tranh tâm lý và liên tục thôi miên bản thân, trái tim hoảng loạn của Lương Tiểu Ý mới có thể bình Tĩnh lại như lúc đầu.


Cô im lặng nhận lấy chiếc khăn tay của anh, tùy ý lau đi mồ hôi trên trán, chiếc khăn chưa tiếp xúc với da thịt cô quá 3 giây, cô liền vội vàng hạ tay xuống, cô nắm chặt chiếc khăn trong tay, sau đó ngồi vào ghế phụ lái.


Tô Lương Mặc thấy thế, anh cụp mắt xuống, che đi một tia thất vọng trong mắt mình, sau đó anh đi vòng qua đầu xe, ngồi lên vị trí ghế lái.


Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, dường như sự ấm áp ngắn ngủi trong nhà lúc nấy chỉ là ảo giác của Tô Lương Mặc. Anh biết, cô gái đang ngồi bên cạnh mình lại vừa phủ thêm cho mình một lớp mai rùa nữa, cô giống như một con rùa, tự thu mình vào trong mai, tưởng rằng mình làm như thế thì có thể trốn tránh được tất cả mọi chuyện.


Hai tay anh vô thức nắm chặt vô-lăng, càng lúc càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi hết lên.


Xe ôtô phi ra khỏi hầm để xe, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt anh, anh hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra…


Không sao, cô trốn thì anh đuổi, cô tránh thì anh bắt, cô chạy thì anh cản… Anh có thời gian và sức lực để cùng cô chạy một cuộc maraton thế kỷ.


Mặt Lương Tiểu Ý không cảm xúc, nhưng trái tim cô lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cánh tay phải đang buông thõng bỗng nhiên nắm chặt lại, nhưng bỗng nhiên cô cảm giác lòng bàn tay có gì đó là lạ, bấy giờ cô mới giật mình nhận ra cô vãn đang cầm chiếc khăn tay anh đưa cho mình lúc nấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK