Soạt!
Anh không nhắc tới chuyện đút thức ăn còn tốt, vừa nói đến từ này, mặt Lương Tiểu Ý lập tức đỏ như tôm luộc. Nhớ đến cảnh anh đút thức ăn cho cô ở trên vườn treo, cả người nhất thời cảm thấy không thoải mái.
Do dự một lúc lâu, Lương Tiểu Ý ngập ngừng nói ra: “…Đây là phòng bệnh…”
Nghe thấy lời này, mặt Tô Lương Mặc liền đen thui: “Anh biết rồi!”
Anh gần như nghiến răng nói ra ba chữ này! Cô vẫn còn nằm trên giường bệnh, người còn yếu, anh có thể khốn nạn đến mức đó saoll!
Tô Lương Mặc mở hộp thức ăn anh đã sai người đi mua lúc cô đang hôn mê ra. Anh đen mặt ngồi trên chiếc sofa, đút từng thìa thức ăn thơm ngon vào miệng cô gái giống như đã làm chuyện sai trái nào đó đang ngồi trên giường.
“Em..” Khi Tô Lương Mặc đứng lên chuẩn bị đem hộp thức ăn vứt vào thùng rác bên ngoài, Lương Tiểu Ý do dự gọi anh lại: “Việc đó… Anh, anh Tô, em xin lỗi, em hiểu nhầm anh rồi.”
Tô Lương Mặc đứng nơi cửa vào, người hơi khựng lại, tiếp đó quay đầu nhìn chăm chú người con gái nói nhầm lời làm sai việc đang năm trên giường, đồ ngốc đó lúc này thật sự rất đáng yêu. Chỉ là… nghĩ tới chữ “anh Tô”, Tô Lương Mặc khẽ nheo mắt lại, nhưng cũng không sửa lại xưng hô của cô, chỉ trâm giọng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Thẩm Minh Viễn bị bắt cóc.
Hắn ta đang yên lành đứng trên phố, phía sau bỗng nhiên xông tới một chiếc xe van. Chiếc xe xông tới rất nhanh, rồi dừng lại bên người Thầm Minh Viễn, cánh cửa chiếc xe van bị người bên trong kéo ra, từ trên xe bước xuống năm người đàn ông to lớn.
Thẩm Minh Viễn còn chưa kịp phản ứng lại liền bị mấy người đàn ông to lớn này kẹp hai bên nhét vào trong chiếc xe van.
“Soạt” Cửa xe bị đóng lại, cạch” một tiếng, chiếc cửa bị khóa lại từ bên trong.
Thẩm Minh Viễn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thực trên khuôn mặt nhã nhặn đã lộ ra vẻ khẩn trương từ lâu. Hắn chỉ vào mấy người đàn ông cao to vây quanh mình: “Các người là ai? Bắt cóc tôi làm cái gì?”
Nhưng những người đàn ông này không một ai để ý tới hắn ta, người nào người nấy khoanh tay lại, vây xung quanh hắn ta xem chuyện cười.
Tài xế mặt không cảm xúc, lái xe đi về phía vùng ngoại ô.
Cửa sổ chiếc xe van dùng giấy mi-ca màu đen dán kín, chỗ duy nhất có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài là kính chắn gió trước mặt tài xế.
Thẩm Minh Viễn nhìn kính chắn gió trước mắt một cái, nhận ra xe càng đi càng xa, trong lòng càng lúc càng khẩn trương.
Hắn ta gào lên một các nôn nóng: “Các anh có biết bắt cóc tôi là chuyện phạm pháp hay không!”
Lần này, những người đàn ông đó không những không để ý tới hắn ta, ngược lại vây quanh hắn ta, cất tiếng cười to, trong đó người đàn ông trọc lóc cầm đầu phách lối nói: “Phạm pháp? Trong mắt những người quyền cao chức trọng kia, thành phố S rộng lớn này bỗng nhiên biến mất một người, căn bản không phải một chuyện to tát gì”
“Tôi, bác sĩ của bệnh viện England! Là nhân viên chính thức của bệnh viện của tập đoàn Tô Thị đứng đầu cả nước. Nếu như tôi mất tích, nhất định sẽ gây ra ồn ào. Tô Thị nhất định sẽ không bỏ qua cho đám côn đồ các anh”
Người đàn ông trọc lóc cầm đầu nhìn Thẩm Minh Viễn như một tên ngốc: “Đồ đần độn, mày thậm chí còn không biết mình đã đắc tội với ai”
Người đàn ông trọc đầu bĩu môi: “Còn nữa, mày nghĩ mày là ai, mất tích còn sẽ gây ra ồn ào? Mày cho rằng mày là người nổi tiếng à!”