“Đủ rồi! Anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe anh nói thêm bất cứ một từ nào nữa!” Cô hoảng loạn… Không! Đừng nói nữal Anh kiên định lắc đầu, bước chân của anh lại hướng về gần cô.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, lần này anh sẽ không để cô tiếp tục chạy trốn nữa.
“Không, anh phải nói” Giọng nói trâm thấp của anh vô cùng ấm áp, nhưng không biết tại sao, sự dịu dàng của anh lại lộ ra một tia tàn nhãn: “Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, thật lòng yêu cô ấy. Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, yêu hết tâm can. Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy nữa. Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, thề chết bảo vệ cô ấy. Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý…”
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi! Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe thêm một chữ nào nữa!” Lương Tiểu Ý đau khổ bịt tai lại, ngồi xổm xuống đất. Thực là nực cười! Thực là nực cười!”
Lúc cô muốn, lúc cô cầu mong có được, anh không thể cho cô. Bây giờ cô không hề cần nữa, anh lại nói với cô, Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, trời đất có thể làm chứng!
Vậy thì cô là cái gì? Khổ tận cam lai sao?…
“Haha…” Nước mắt cô vẫn không ngừng chảy, cô không biết mình nên khóc hay cười nữa. Cho dù những lời anh nói là thật hay giả, cô đều bắt buộc phải nhắc nhở bản thân mình…
Tất cả đều là giải Anh cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh giơ hai tay ra, bàn tay thon dài nhưng ấm áp của anh giữ chặt khuôn mặt của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh lắc đầu, lại lắc đầu: “Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, anh tuyệt đối sẽ không để cô gái ngốc nghếch này chạy khỏi cuộc sống của mình đâu!”
Tại sao chứt… Cô nắm chặt tay thành nắm đấm!
Cô năm thật chặt! Móng tay hình bán nguyệt cắm thẳng vào da thịt trong lòng bàn tay của cô, máu tươi ứa ra, “tí tách”, “tí tách” từng giọt chảy xuống nền đá cẩm thạch đen trong thang máy.
Nền đá cẩm thạch đen khiến màu máu đỏ tươi không còn nổi bật như bình thường nữa.
Thang máy đã đến tầng 65, nhưng cửa thang máy mãi vẫn chưa mở ra.
Người đàn ông này đã tự ý tạm thời tắt thang máy.
Lương Tiểu Ý chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi không gian chật kín này. Nhưng… cửa không mở.
Bên tai cô vẫn đang vang vọng câu nói “Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý”… Cô ra sức lắc đầu, cô muốn ném câu nói như câu thần chú này ra khỏi đầu.
“Đừng nói nữa” Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở trừng mắt ra, đôi môi cô mấp máy nói ra những lời lạnh lùng: “Anh Tô, mong anh nghe cho kỹ. Lương Tiểu Ý sẽ không tin Tô Lương Mặc nữa đâu!” Bờ vai anh khẽ run một cái rất khó nhận ra, cô tiếp tục nói hai chữ cuối cùng: “Mãi mãi!”
Cô không tin anh, cô còn nhấn mạnh thêm là mình sẽ “mãi mãi” không tin anh nữa.
“Tại sao chứ?” Đây là lân đầu tiên anh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Cô lạnh lùng nói: “Anh không xứng.”
Nhưng đáy mắt cô xẹt qua một tia đau đớn… Đừng hỏi nữa, cô không thể nói được gì nữa.
Anh, không xứng.
Trái tim Tô Lương Mặc như nghẹt thở!
Từ bao giờ mà hình ảnh của anh trong mắt Lương Tiểu Ý lại trở nên rẻ mạt như thế chứ?
Không thể nào!
Ngay giây tiếp theo, anh liền phủ nhận những gì cô vừa nói. Anh nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô vẫn đang ướt nhẹp nước. Chỉ cần nhìn những giọt nước mắt của cô, anh tin cô vẫn là Lương Tiểu Ý yếu đuối mềm lòng của ngày xưa.
Nhưng tại sao cô lại nói như thế chứ?
“Lương Tiểu Ý… Anh không quan tâm em nói gì, chỉ cần em nhớ lấy một điều, Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, đến chết không ngừng”
Trái tim Lương Tiểu Ý run rẩy… Cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào đôi mắt đen thãm của anh.