“Dừng xe!” Lương Tiểu Ý thấy Tô Lương Mặc chẳng hề để tâm đến lời nói của cô, nhưng cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông này nữa, “Tài xế, dừng xe!” Cô gõ vào cửa.
Người đàn ông chau mày, túm lấy tay cô, “Tiểu Ngô, dừng xe Anh không hiểu, đang yên đang lành tự nhiên cô lại kích động như thế. Tô Lương Mặc có thể nào cũng không ngờ rằng, bởi vì lúc nãy anh xoa đầu cô khiến cô nhớ lại ngày xưa.
Chiếc xe dừng lại, Lương Tiểu Ý đẩy cửa ra vội vàng bước xuống.
Tô Lương Mặc chạy theo, định xách túi đồ giúp cô.
“Cậu Tô khách sáo quá rồi, tôi tự xách được” Cô từ chối “Để anh xách cho”
“Không cần, tôi có thể”
“Không sao”
Cứ liên tục như thế này, Lương Tiểu Ý cũng không nhịn được nữa.
“Tô Lương Mặc! Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô bỗng nhiên dừng bước, ngón tay chỉ vào mũi mình nói với Tô Lương Mặc: “Anh nhìn cho rõ! Tôi đã sớm không còn là Lương Tiểu Ý đơn thuần hiền lành nữa! Anh nhìn cho rõ! Những ngày vừa qua không phải anh đã nhìn thấy tôi chua ngoa, tôi cay nghiệt, tôi ích kỷ chẳng khác gì những người đàn bà chua ngoa cả!
Anh thật sự muốn nhà họ Tô có một người con dâu xấu xa như vậy sao? Anh thật sự muốn có một người vợ bị người khác chỉ trích sao?”
“Ly hôn! Không có thương lương gì cả” Cô rất kiên định nói: “Sau khi ly hôn, anh có quyền đến thăm các con. Tôi không ngăn cản anh gặp con! Hơn nữa các con có thể mang họ của anh nhưng nhất định phải ở bên cạnh tôi” Đây chính là sự nhượng bộ của cô, được rồi chứ? “Cậu Tô, không phải anh nói không để con cháu nhà họ Tô lưu lạc ở bên ngoài sao?
Được, bây giờ tôi nhượng bộ rồi đó, các con mang họ nhà các người”
Tô Lương Mặc buồn bã!
Không có các con, cũng được!
Không có cô, không được!
Nhà, nhất định phải có cô!
“Cậu Tô còn gì muốn nói không?” Cô hất tay Tô Lương Mặc ra: “Nếu anh không có gì để nói nữa thì tôi đi đây”
“Đợi chút!” Tô Lương Mặc túm tay Lương Tiểu Ý, rất nghiêm túc nhìn vào mắt Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, một người thật sự ích kỷ sẽ không giống như em” Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của người đàn ông bỗng sát lại gần khuôn mặt mũm mĩm của Lương Tiểu Ý: “Để anh dạy em như thế nào mới là ích kỷ”
“Một người phụ nữ ích kỷ, nếu cô ta có con của Tô Lương Mặc anh, cô ta sẽ lấy đứa bé ra để có được danh phận bà chủ Tô, anh tuyệt đối sẽ không để loại người này trở thành bà chủ Tô, vậy thì sau đó, cô ta sẽ lấy đứa bé ra để đổi lấy một khoản tiền lớn, quyền và danh lợi” Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào má Lương Tiểu Ý. Anh bỗng nhiên nheo mắt: “Chứ không phải giống như em, cái gì cũng không muốn! Tiểu Ý, em không hợp để diễn kịch. Đừng nói năm năm, có cho em thêm năm năm nữa, diễn xuất của em cũng chẳng đến đâu cả”
Sắc mặt Lương Tiểu Ý khó coi vô cùng, ánh mắt long lanh có chút hoang mang… Hoang mang khi bị anh vạch trần.
Tất cả đều lọt vào mắt người đàn ông, Tô Lương Mặc càng chắc chắn hơn.
Sự hoang mang của cô là chứng cứ tốt nhất.
Lương Tiểu Ý chẳng còn mạnh miệng như lúc nấy nữa, “Anh nói bừa! … Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy..”
“Cảm thấy thế nào?”
Người đàn ông ung dung hỏi. Thấy cô câm như thóc.
Lương Tiểu Ý cạn lời, cảm giác khó chịu khiến sắc mặt cô thay đổi liên tục… Nhìn thần sắc bình tĩnh chắc chắn của người đàn ông tuấn tú trước mặt, anh càng chắc chắn, dường như nhìn thấu cô thì cô lại càng khó bình tĩnh được.