Mục lục
Tổng tài lạnh lùng yêu phải em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 587


Cô cười nói: “Thế à? Savvy tính tình ôn hòa, nói chuyện vô cùng hay” Ánh mắt Lục Trầm xẹt qua một tia ngạc nhiên…


Tính tình Savvy ôn hòa? Mẹ kiếp ôn hòa đến mức quỷ cũng sợ à?


Savvy nghe thấy cô nói thế, đôi mắt nâu híp lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười, anh ta cũng không chịu thua kém: “Đúng, anh Lục cũng vô cùng hiếu khách, anh ấy đang nói với anh về bệnh tình của anh Tô.


“Anh Tô cũng thật đen đủi, không biết có thể khỏe mạnh vượt qua quỷ môn quan lần này không”


Lục Trầm lại lần nữa nổi giận… Người này nói chuyện, lời từ miệng anh ta nói ra, giống như Lương Mặc sắp chết đến nơi rồi vậy.


Đây là chuyện gì chứ?


“Lục Trầm, xin lỗi, chắc là tôi đã làm phiền hai người nói chuyện rồi” Vẻ mặt Lương Tiểu Ý xẹt qua một tia xin lỗi: “Savvy, anh đến đây một chút, em có chuyện muốn nhờ anh giúp”


“Em nói đi”


Lương Tiểu Ý suy tư một lát, sau đó quay đầu liếc nhìn về phía phòng bệnh, bấy giờ cô mới quyết tâm, nói: “Savvy, chắc mấy ngày tới em sẽ ở đây. Đại Bảo, Tiểu Bảo… em phải nhờ anh chăm sóc hai đứa trẻ mấy hôm rồi”


Cái gì?


Savvy muốn ngoáy ngoáy lỗ tai mình, có phải anh ta nghe nhầm rồi không: “Tại sao? Anh ta…” quan trọng với em như thế sao?


Cơn giận trong lòng anh ta sắp sửa bùng nổ.


Lục Trầm cũng rất ngạc nhiên. Lương Tiểu Ý nói cái gì?


“Anh ấy bị thương, mặc dù không phải em đâm, nhưng cũng là do em mà ra” Lương Tiểu Ý nói: “Savvy, tiếng Trung của anh rất tốt, người Trung Quốc có một câu nói như thế này: Tôi không giết người, nhưng người lại vì tôi mà chết” Lương Tiếu Ý nhìn về phía Savvy, kiên định nói: “Em sẽ ở đây chăm sóc anh ấy, cho đến khi anh ấy không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa mới thôi.”


“Cho dù có là như vậy thì cũng không cần…”


“Savvy!” Lương Tiểu Ý ngắt lời Savvy, nghiêm túc nói nhìn Savvy: “Em không muốn từ nay trở đi phải sống trong áy náy và ân hận”


Đúng thế, cô muốn ở lại chăm sóc Tô Lương Mặc, chỉ vì cô không muốn cuộc sống sau này của cô phải áy náy và ân hận. Chỉ thế mà thôi… Trong lòng Lương Tiểu Ý liên tục nhắc nhở bản thân, không phải là vì cô lo cho anh, tuyệt đối không phải!


“Vì thế, mấy ngày này, hai đứa bé… phải nhờ anh rồi Lương Tiểu Ý do dự một lúc, sau đó nói.


Mặt Savvy không biến sắc, nhưng ánh mắt anh ta xẹt qua một tia xao động.


Còn Lục Trầm, giờ phút này anh ta vẫn đang ngạc nhiên về những quyết định của Lương Tiểu Ý.


Nhưng không có một ai chú ý đến cơ thể bé nhỏ của Lương Chi Hoành ở bên cạnh.


Cậu cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm nền đất, như thể đang có vàng rơi dưới nền đất. Khuôn mặt nhỏ bé mờ mịt lửa giận, đôi mắt giống hệt Tô Lương Mặc ánh lên sự bất mãn.


Mommy lại vì người đàn ông bị thương kia mà không cần cậu và Tiểu Bảo nữa!


Cho dù cậu bé này có trưởng thành hơn nữa, thì cũng vẫn chỉ là một cậu bé năm tuổi. Trong suy nghĩ của Lương Chỉ Hoành, ý của Lương Tiểu Ý chính là ném cậu và Tiếu Bảo cho chú Savvy, còn cô thì lại đi chăm sóc Tô Lương Mặc đáng ghét kia.


Đôi môi mỏng vốn đã có chút trắng bệch vì bệnh tật, nay lại đang mím chặt vì giận dữ, bỗng lại trở nên có sức sống hơn.


Lương Tiểu Ý ngồi xổm xuống, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hoành lên: “Đại Bảo, mấy ngày tới con phải nghe lời của chú Savvy, phải ngoan, biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK