Đôi mắt hoa đào của Lục Trầm chớp chớp, ánh mắt u ám rơi lên khuôn mặt của Ôn Tình Noãn, anh ta cảm thấy mặt mũi cô ta thật đáng ghét. Vì thế hững hờ nói: “Cô Ôn bây giờ đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, xem ra có vẻ đã quên mất nhà họ Ôn đã gây dựng sự nghiệp như thế nào thì phải.
Tôi trót làm người tốt thì làm người tốt đến cùng vậy, nhắc nhở cô Ôn một chút, nhà họ Ôn dựa vào Tô Thị mới có ngày hôm nay. Bố cô Ôn Chấn Hải dựa vào phụ nữ mới có thể từ một người dân bình thường trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị của Ôn Thị”
Mặt Ôn Tình Noãn không chút biểu cảm nhưng bàn tay đã vo thành nắm đấm. Cô ghét nhất người khác nhắc đến thân thế của cô, sự ra đời của cô không tốt cho lắm, tuy bây giờ nhà họ Ôn khá vẻ vang có danh tiếng, nhưng trong cái xã hội này, có ai không chuyện ngồi lê đôi mách chứ, cô biết mọi người đều bàn tán sau lưng chuyện nhà họ Ôn dựa vào bán phụ nữ để gây dựng sự nghiệp.
Còn có người nói, Ôn Tình Noãn là con gái một người công nhân. Bây giờ giàu có rồi nhưng vẫn không mất hết đi cái khí chất của người nghèo… Cũng vì như thế mà Ôn Tình Noãn càng muốn ngồi lên đầu người khác. Muốn những người đã từng coi thương cô ta phải ngước đầu lên mà nhìn cô ta.
Cô ta chỉ cần trở thành bà chủ của Tô Thị là được! Nhưng mọi thứ đều bị Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện kia phá hỏng!
Sự căm hận lan tỏa.
Lục Trầm lãnh đạm nói: “Ôn Tình Noãn, trong mắt mọi người nhà họ Ôn cô vẻ vang có danh tiếng đó, nhưng trước mặt Tô Thị chúng tôi cũng chỉ như một con kiến, một đòn cũng không chịu nổi” Lục Trâm đang nhắc nhở Ôn Tình Noấn, Lục Trầm anh tuy chỉ là một thư ký nhưng đẳng sau anh ta còn có Lục Thị khổng lồ.
Ôn Tình Noãn VS Lục Trầm, Lục Trầm chiến thắng!
Ôn Tình Noãn tức giận đạp cửa đi ra ngoài, tiếng “lộc cộc” của giày cao gót vang lên. Cách cả một cái cửa Lục Trầm vẫn nghe rõ mồn một, Lục Trâm nhếch miệng cười, chẳng hề quan tâm.
Đêm đầu tiên Lương Tiểu Ý nằm viện, Tô Lương Mặc nằm cùng cô trên giường bệnh.
Lương Tiểu Ý đè nén nỗi sợ trong lòng, hỏi người đàn ông nằm bên cạnh: “Tôi, sao thế?”
Ánh mắt người đàn ông hơi sáng lên, bờ môi mỏng mấp máy: “Không sao, tối qua nằm ở sofa bị cảm lạnh, trưa nay lại không ăn gì nên bị sốt”
Bệnh tình đương nhiên không phải như vậy nếu không cũng không cần truyền máu.
Tô Lương Mặc không định nói cho cô biết.
Lương Tiểu Ý cụp mắt xuống, lông mi che đi ánh mắt không chút tự nhiên: “… Bác sĩ có nói gì nữa không?” Cô muốn biết chuyện cô có thai đã bị lộ chưa.
Nếu không xét nghiệm máu với HCG chưa chắc chuyện có thai đã bị lộ. Cô ôm chút hy vọng.
Chỉ là sốt thôi chắc không kiểm tra nông độ HCG đâu nhỉ?
*HCG: HGG là viết tắt của Human Chorionic Gonadotropin.
Đây là loại hormone rất đặc biệt, tiết ra từ hợp bào nuôi và chỉ có ở phụ nữ mang thai. HCG có vai trò kích hoạt sự phát triển của thai nhi và kích thích tiết hormone sinh dục để từ đó hình thành giới tính thai nhi.
Nhưng Lương Tiểu Ý không ngờ rằng, bệnh viện tiếp đón một người có máu mặt như Tô Lương Mặc, tất cả các bác sĩ đều nơm nớp lo sợ, muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ, thế nên gần như kiểm tra toàn thân cho cô. Đương nhiên HCG cũng được kiểm tra.
Nghe Lương Tiểu Ý hỏi như vậy, ánh mắt Tô Lương Mặc trở nên sâu thẳm, ánh mắt tối tắm lướt qua một tia sáng, sau đó anh lãnh đạm lên tiếng: “Ừ, nói rồi”
Aaa! Một câu nói khiến lông tơ của Lương Tiểu Ý đều dựng lên, cả người co lại. May mà cô đang năm trong chăn nếu không sẽ không tránh được ánh mắt của Tô Lương Mặc.
“Bác sĩ nói…gì?” Bàn tay trong chăn bấu chặt vào đùi…
Đừng lo lắng, không được lộ ra sơ hở. Cô tự nói với chính mình. Từ trán đến cổ đều lấm tấm mồ hôi.
“Cô đang đố mồ hôi?” Ánh mắt sắc nhọn của anh nhìn thấy mồ hôi ở cổ cô. Lương Tiểu Ý bị ánh mắt sắc nhọn này làm da đầu tê liệt, bàn tay trong chăn bấu chặt vào đùi, tim đập thình thịch thình thịch… Bình tĩnh, mau bình tĩnh lại.
“Ừ, cơ thể yếu ớt dễ đổ mổ hôi”