“Bạn gái?” Tô Lương Mặc không thể tin vào tai mình, đôi mắt tối sầm lại, nhìn thẳng vào Savvy: “Bạn gái của anh?”
“Tô Lương Mặc, anh làm cái quái gì ở đây vậy?”
Tiếu Ý đột nhiên nhận ra: “Anh theo dõi tôi?” Ngoài dõi, cô không thể hiểu tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô!
Thật … kinh tởm!
“Mau bỏ tôi ra!” Lương Tiểu Ý vùng vẫy, đôi mắt nâu của Savvy lóe lên, ánh mắt rời khỏi người Lương Tiểu Ý rồi dừng lại trên khuôn mặt của Tô Lương : “Tổng giám đốc Tô chẳng lẽ đang muốn làm tiêu đề giải trí vào ngày mai?” Có lế tiêu đề của tờ báo trên trang nhất sáng mai sẽ viết: “Tổng giám đốc Tô Lương Mặc của tập đoàn tài chính Tô thị giữa ban ngày ban mặt ôm bạn gái của người khác tại sân bay”“
Đôi mắt đen của Tô Lương Mặc lạnh lùng lóe lên, nhìn Savvy với ánh mắt nguy hiểm.
“Hoặc là, tiêu đề trang nhất của tờ báo ngày mai cũng có thể là “Vợ của người thừa kế gia tộc Klutz thần bí nhất thế giới bị người khác quyến rũ tại sân bay nước Z”“
Hai người đàn ông như nước với lửa không ngừng đấu khẩu.
Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc ôm chặt trong vòng tay, đôi mắt cô nhìn xung quanh một cách đầy lo lắng, càng ngày càng Lương có nhiều người hiếu kỳ đứng lại xem. Không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì ngày mai cô sẽ thực sự lên báo trang nhất mất.
Lúc ấy, một người đàn ông đeo kính râm đem cùng chiếc khẩu trang màu trắng đi ngang qua. Khi đi đến chỗ Lương Tiểu Ý đang đứng, anh đột nhiên dừng lại, đi đến trước mặt Lương Tiểu Ý.
“Tiểu Ý?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lớp khẩu trang trắng. Lương Tiểu Ý có hơi sững người, quay đầu lại nhìn, hỏi: “Xin hỏi anh là ai vậy?” Âm thanh này vô cùng quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra mình đã nghe thấy nó ở đâu đó rồi.
“Là tôi” Giọng nói dịu dàng để lộ ra ý cười. Trước mặt mọi người, anh tháo kính đen cùng chiếc khẩu trang ra: “Vân Khiêm? Chính là trước kia cậu đã đưa cho tôi hết tiền ăn trưa của mình để đi mua dụng cụ vẽ tranh, xong rồi không ngừng rên rỉ ôm bụng kêu đói đúng chứ?”
“Aaaa! Vân Khiêm!”
“Đúng vậy! Chính là tôi đây!”
“Vân Khiêm Vân Khiêm Vân Khiêm!” Xung quanh đều là tiếng hét lớn đây phấn khích của các cô gái trẻ tuổi.
“Aaa! Vân Khiêm!” Đôi mắt của Lương Tiểu Ý sáng rực lên, lộ rõ vẻ vui sướng: “Đã từ rất lâu rồi tôi không gặp cậu kể từ lần họp lớp đó. Chà, Tiểu Khiêm à, tại sao cậu lại có thể càng ngày càng trẻ ra, càng ngày càng đẹp lên như vậy? Ui chao, làn da thật đẹp nha, đến tôi nhìn còn thấy rung động nữa là”
Đôi mắt của Vân Khiêm sáng lên, đưa khuôn mặt đẹp trai cảu mình đến gần Lương Tiểu Ý: “Nào, đến đấy, cho cậu thử sờ một chút”
“Wow! Người phụ nữ này là ai vậy? Có thể khiến Vân Khiêm xuất đầu lộ diện, lại còn có thể khiến cho Vân Khiêm chủ động cho cô ấy chạm vào mặt anh nữa chứ”
“Mọi người chẳng lẽ không nhìn ra sao? Thật ra, nếu xét về tướng mạo, tôi thấy người đứng bên cạnh cô gái đó có mái tóc đen cùng với người đàn ông ngoại quốc sở hữu đôi mắt nâu kia cũng không thua kém gì Vân Khiêm là bao.”
Ba người đàn ông đều có tướng mạo vô cùng xuất chúng với những phong cách riêng biệt … Nếu như phải chọn ra người đẹp trai nhất trong số họ, khụ khụ khụ … Có vẻ như là anh chàng lạnh lùng nhất trong số đó đi. Có điều gương mặt lúc nào cũng sầm lại, có chút đáng sợ.
“Cái này … Liệu có ổn không?” Lương Tiểu Ý bị nhiều ánh mắt đố ky và ganh ghét dõi theo, cô cảm tưởng như toàn thân cô bị nhìn đến mức tê liệt … Thử tưởng tượng mà xem, nếu như bây giờ cô dám sờ lên má Vân Khiêm nữa, liệu cô có bị hàng trăm cặp mắt ấy nhìn đến chết không?
“Không sao đâu, đến đây, sờ thử mà xem”
Lương Tiểu Ý cảm thấy thật không ổn … Vân Khiêm, cậu cố ý? Làm nũng? Ở sân bay?
Hai người đàn ông Tô Lương Mặc và Savvy đều tối sâm mặt lại, nhìn chằm chăm Vân Khiêm đang tươi cười với ánh mắt đầy sát khí.