Lương Tiểu Ý liếc nhìn nụ cười làm lành của Tô Lương Mặc, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngay sau đó, đột nhiên cô lại kinh ngạc đến há hốc mồm.
Tô Lương Mặc lại ở trước mặt cô mà cúi người xuống rồi nói: “Nào, bố cho bé nhỏ cưỡi ngựa”
Lương Tiểu Ý suýt chút nữa là bị sặc rồi!
Ai nói rằng trẻ em cần được dạy dỗ hả?
Ai nói răng sẽ dạy con mình đàng hoàng chứ?
“Đó là cách anh dạy trẻ con sao?” Lương Tiếu Ý lạnh lùng cười.
“Chỉ là cưỡi ngựa thôi, không sao mà. Tiểu Ý, chiều chuộng chúng một chút cũng sẽ không có vấn đề gì”
“Tôi Lương! Mặc!”
Lương Tiểu Ý gần như đã sẵn sàng để đá người đàn ông trước mặt mình.
“Chú, cháu cũng muốn cưỡi ngựa” Ngay lúc “núi lửa”
Lương Tiểu Ý sắp phun trào thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, điều này khiến cả hai người lớn sững người một lúc, đồng thời đều cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh…Sau đó họ lại bắt gặp con ngươi đen láy của bé lớn.
Lương Tiểu Ý cảm thấy hơi ngạc nhiên, bé nhỏ đòi hỏi là chuyện bình thường, thế nhưng bé lớn luôn kiêu ngạo như vậy mà lại mở miệng xin xỏ sao? Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bởi vì từ nhỏ đứa bé này đã cực kỳ hiểu chuyện rồi.
Lương Tiểu Ý bị bé lớn làm quấy rầy suy nghĩ của mình, cho nên cô cũng quên mất Tô Lương Mặc và bé nhỏ.
Lúc này, bé lớn đi tới cổng rồi quay đầu lại nhìn Tô Lương Mặc: “Chú, mở cửa”
Người đàn ông ngay lập tức bế bé nhỏ lên và chạy đến mở cửa cho bé lớn.
Khi tay người đàn ông chạm vào chốt cửa, một giọng nói non nớt đã cố ý hạ thấp âm thanh hết mức có thể vang bên tai Tô Lương Mặc: “Lần này cháu đã giúp đỡ chú rồi đấy, nhớ trả ơn cho cháu.”
“…”Tô Lương Mặc hóa đá trong tư thế nắm lấy chốt cửa, sau đó anh kinh ngạc rồi há hốc mồm mà nhìn cậu bé.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Tô Lương Mặc, Lương Chi Hoành cau mày rồi bất mãn nói: “Sao vậy? Chú muốn quyt sao? Đừng quên, nếu lúc nãy cháu không cố ý ngắt lời thì mẹ đã tính sổ với chú rồi. Làm sao bây giờ chú có thể ung dung như vậy được?”
Tô Lương Mặc nghe một đứa trẻ nói như vậy thì đột nhiên cạn lời.
Thấy anh không nói chuyện, Lương Chi Hoành nhướng mày, cậu thản nhiên nói: “Chẳng lẽ chú muốn quyt nợ sao?”
Khi cậu bé nhướng mày thì trông cậu cực kỳ giống Tô Lương mặc, hai người như được đúc ra từ một khuôn vậy, sau đó cậu lại bá đạo nói: “Từ trước đến nay chưa ai dám quyt nợ Lương Chi Hoành này đâu. Chú đừng quên đấy”
Khuôn mặt non nớt của bé lớn bỗng dưng trở nên tàn nhẫn, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào Tô Lương Mặc mà nói: “Có một câu thành ngữ nói rằng ‘thành công ở một cậu nói, thất bại cũng trong một câu nói” đấy”
Chết tiệt!
Tô Lương Mặc thực sự muốn nguyền rủa!
Đúng là một đứa con trai bất hiếu, nó dám uy hiếp anh!
“Cái gì mà thành ngữ ở đây?…Ý là đang muốn nhắc nhở mình nó có thể giúp đỡ cũng có thể hủy hoại mình sao?”
“Bố là bố của con đấy!” Tô Lương Mặc cũng hạ thấp giọng nói chỉ để hai người nghe được, đến bé nhỏ đang cưỡi trên lưng anh cũng chẳng nghe thấy gì Khuôn mặt non nớt của Lương Chi Hoành đột nhiên trở nên khó coi, cậu hỏi: “Ai thừa nhận?”
“Đây là sự thật” Tô Lương Mặc tức giận trả lời.