“Không”
“Có nhạt không?”
“…Cũng không.”
Đối mặt với người đàn ông tựa như biến thành một con người khác, hỏi không khác gì mẹ, Lương Tiểu Ý cũng kiên nhẫn nói.
Tô Lương Mặc liếc nhìn hai đứa trẻ, tất cả đều đang vùi đầu ăn cơm.
“Ăn ngon không?” Người đàn ông hỏi.
“Ngon” Cả hai vừa đáp vừa nuốt cơm.
Tô Lương Mặc hài lòng với sự chấp thuận của vợ và con trai. Nhìn thấy vợ con ăn đồ do mình nấu, anh thấy mãn nguyện vô cùng.
Anh cũng gắp một miếng cá cho vào miệng.
“Phụt!” Mới bỏ vào miệng liền phun ra: “Sao mà ngọt thế!
Lương Chi Hoành thờ ơ liếc nhìn Tô Lương Mặc.
“Tiểu Ý, đừng ăn; Tô Lương Mặc giật cá trong bát Lương Tiếu Ý: “Nếu nó không ngon thì đừng ăn, sao em không nói.
Nếu ăn vào đau bụng thì sao?”
“Không đau bụng đâu” Lương Tiểu Ý nói: “Em sẽ ăn thứ khác”
“Được”
Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý ăn từng món, chậm rãi nhai. Hắn những món ăn đó anh dùng đường, muối, gia cũng ổn.
Cảm thấy có chút đắng lòng, Tô Lương Mặc lại cầm đũa lên, lấy một ít thịt kho tàu: “Khụ, khụ, khụ…” Suýt chết vì mặn.
“Tiểu Ý, đừng ăn. Em đừng băn khoăn tâm trạng của anh, ăn không ngon, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn!” Vừa nói, vừa đè lại đũa Lương Tiểu Ý, có chút cáu: “Lần sau ăn không ngon, nhất định phải nói cho anh biết, tại sao em không nói với anh?”
Tiếng “bốp!” phá tan bầu không khí tưởng như yên bình.
Tô Lương Mặc nhìn sang…
Lương Chi Hoành đập đũa xuống bàn kêu “bốp”.
“Chú, đừng hỏi nữa”, Lương Chi Hoành vẻ mặt lạnh lùng nói: “Năm năm trước mẹ đã mất vị giác rồi”
Lương Chi Hoành “Mất, mất vị giác là ý gì?”
Tô Lương Mặc hoảng loạn. Một người vốn luôn bình tĩnh, lúc này lại hoảng đến mức luống cuống chân tay.
Lương Chi Hoành nhướng mi nói: “Chính là mất đi vị giác”
Lương Tiểu Ý ở bên cạnh ngăn cản cậu ấy. Lương Chi Hoành liếc nhìn cánh tay bị mẹ nắm lấy, giật cánh tay, đẩy Lương Tiểu Ýra.
Lương Chi Hoành lạnh lùng nhìn Tô Lương Mặc, cậu không có nghĩa vụ phải hiểu tâm trạng của Tô Lương Mặc.
“Chính là chua, ngọt, đắng, cay, mặn, mẹ không thể nếm ra” Lương Chi Hoành chỉ vào thức ăn trên bàn: “Cho dù hôm nay có bỏ thạch tín vào mấy bữa ăn này, mẹ cũng không nếm ra được”
“Đủ rồi!” Lương Tiểu Ý đột nhiên hét lên: “Lương Chi Hoành! Con quá đáng rồi đấy!
Lương Tiểu Ý đột nhiên hét lớn khiến Lương Chi Hoành choáng váng. Cậu ngây người nhìn Lương Tiểu Ý. Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ, mẹ mắng cậu nặng nề như vậy.
Vành mắt thằng bé đỏ dần lên, vì “ông già” đó sao?
“Tiểu Ý, đừng giận thăng bé, nó không cố ý.”
“Ông đừng giả làm người tốt!” Lương Chi Hoành tức giận nhìn chằm chằm Tô Lương Mặc. Lúc này còn giả làm người tốt.
“Lương Chỉ Hoành, con vẫn còn cố gân cổ!” Lương Tiểu Ý bị thái độ của Lương Chi Hoành làm cho tức điên, đôi mắt đỏ hoe, chỉ vào Tô Lương Mặc: “Dù sao anh ấy cũng là bố của con”