Hai đôi mắt một to một nhỏ, nhìn nhau vô cùng dữ dội…
Hai người đấu nhau bằng ánh mắt.
Tô Lương Mặc bĩu môi, bỗng nhiên anh quay đầu nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Chuyện Đại Bảo đi học cứ quyết định như thế đi!”
“.. Tôi…” Mặc dù Lương Tiểu Ý đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, nhưng cô vẫn chưa thể đồng ý.
“Tiểu Ý” Giọng nói của Tô Lương Mặc vô cùng bình thản, nhưng lại mang theo sự động viên khích lệ rất lớn.
Lương Tiểu Ý cắn môi nhìn Tô Lương Mặc, sau đó lại nhìn về phía Lương Chi Hoành đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt cậu bé vô cùng quật cường, cậu cúi đầu xuống không nói gì… Lương Tiểu Ý biết, đây chính là đáp án.
Đại Bảo muốn được đi học.
“Đại Bảo, không phải mommy không muốn cho con đi học, không muốn cho con ết bạn. Mommy chỉ lo lắng cho tình hình sức khỏe của con thôi” Lương Tiểu Ý bối rối nói.
Đại Bảo bất ngờ ngẩng đầu lên: “Mommy, con biết momny lo cho sức khỏe của con. Nhưng mommy, mỗi ngày con đều nhìn em trai đi học, buổi tối lại thấy em đi về, nghe em ấy kể những câu chuyện ở trường mẫu giáo… Mommy, con chưa từng trải qua những câu chuyện mà em trai kể” Đôi mắt của Đại Bảo rất giống với Tô Lương Mặc, giờ phút này, ánh mắt của cậu không còn nặng nề nữa, chỉ tràn đầy hy vọng: “Mommy, con không biết trường mẫu giáo ra sao, không biết chơi trượt cầu trượt như thế nào, cả cảm giác kết bạn là gì..”
Nói đến đây, bạn nhỏ Lương Chỉ Hoành không còn giữ được vẻ trưởng thành của mình nữa, cậu vô cùng tủi thân. Dù sao thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho dù kiên cường đến đâu thì cuối cùng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Đại Bảo…” Nghe thấy những lời Đại Bảo nói, lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cậu bé, cậu nhịn đến mức hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn không để rơi nước mắt… Vẻ giả vờ kiên cường của cậu khiến Lương Tiểu Ý vô cùng đau lòng.
Còn cả người đàn ông phía sau lưng cô nữa, dáng vẻ áy náy và hối hận của cô cũng đã in sâu vào trái tim anh, không thể nào xóa nhòa được.
Những sai lầm anh đã phạm phải, những món nợ mà anh nợ… Anh phải dùng cả cuộc đời này để bù đắp.
Trong những năm tháng còn lại của cuộc đời mình, anh phải đối xử với ba mẹ con cô thật tốt… Trong lòng anh tự nói với mình như thế.
“Mommy, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Chú cũng đã nói rồi, con chỉ đi học nửa ngày thôi, bên cạnh con cũng có người bảo vệ 24/24h, mommy, ếu như thực sự xảy ra chuyện gì, Đại Bảo cũng không hối hận. Bởi vì cuối cùng con cũng đã được đi học, đã được chơi trượt cầu trượt, đã được kết bạn rồi” Cậu bé càng nói, đầu cậu càng cúi thấp hơn, cậu chỉ hận không thể vùi đầu vào ngực mình… Câu cho rằng mình đang đưa ra một yêu cầu vô cùng quá đáng với mommy.
Ánh mắt Lương Tiểu Ý đau xót, trái tim cô nặng nề khó thở, bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Tiểu Ý, Đại Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh còn có một trái tim dự phòng ở đây, nếu Đại Bảo xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ thay tim” Anh nói xong, Lương Tiếu Ý liền ngây người… Anh đã nghĩ sâu xa đến thế rồi sao?
Trái tim là cơ quan khó thay thế nhất trong cơ thể con người, đầu tiên, phải tương thích với nhau; tiếp theo, mỗi người chỉ có một trái tim, làm gì có người nào đang sống yên ổn lại hiến đi trái tim của mình chứ.
“Thật không?” Ánh mắt hoài nghỉ của Lương Tiểu Ý chạm vào khuôn mặt đẹp trai của người vừa nói.
“Ừm” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên quyết: “Đừng quên, anh là Tô Lương Mặc”
‘Tô Lương Mặc, không có chuyện gì là anh không làm được.
Ba chữ “Tô Lương Mặc” đã xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Lương Tiểu Ý.
Nhưng anh không hề nói rằng, anh chính là cái kho dự trữ nội tạng sống ấy.
Sự dịu dàng của anh… Anh không dành cho ai thì thôi, nhưng một khi anh dành sự ấm áp cho ai, thì sẽ vô cùng sâu đậm… Rất nhiều năm sau này, Lương Tiểu Ý cuối cùng cũng hiểu, sự ấm áp của người đàn ông này dịu dàng và sâu đậm như thế nào.
“Được” Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu: “Vậy… thử đi!