Cô không hiểu, những ký ức kia là như thế nào, cô không hiểu, nếu như những ký ức kia cô đã từng trải qua, thì tại sao bây giờ cô lại không nhớ một chút gì cả… Nhưng những đau khổ trong lòng cô, thì lại vô cùng chân thực.
Trong ký ức của cô, cô chưa từng kết hôn, Ôn Tình Noãn và Tô Lương Mặc sắp đính hôn. Tô Lương Mặc là chồng sắp cưới của Ôn Tình Noãn, còn cô, lại quan hệ với chồng sắp cưới của bạn thân mình!
“Nằm lùi vào đây” Giọng anh lại vang lên, tay chân Lương Tiếu Ý mềm nhũn, cô cắn chặt môi, kìm nén nỗi sợ trong lòng xuống, cô dịch cơ thể lại gần phía anh.
Tô Lương Mặc càng lúc càng thất thường, vui buồn cũng thất thường… Lương Tiểu Ý không dám làm trái lệnh anh, cô sợ mình sẽ phải chịu thêm những hình phạt đáng sợ khác.
Ở dưới chăn, một cánh tay khỏe mạnh vòng lên eo cô, cơ thể cô bỗng nhiên cứng ngắc không dám động đậy. Tô Lương Mặc cụp mắt xuống, vẻ mặt khó lường, một lúc lâu sau, đúng vào lúc Lương Tiểu Ý cho rằng anh sắp làm gì đó, Tô Lương Mặc lại nói: “Ngủ đi, anh mệt rồi”
Tô Lương Mặc thật sự mệt, mệt mỏi lắm rồi. Vì để có thể ở bên cô, anh dùng ba ngày để giải quyết hết những chuyện cần làm trong một tháng.
Như vậy, một tháng này, mỗi ngày anh có thể ở bên cô.
Anh tuyệt đối không cho cô có một cơ hội nào rời khỏi anh.
Tô Lương Mặc cảm nhận được cô gái trong lòng anh dần thả lỏng, hô hấp của cô dân ổn định, anh ôm cô, không nhịn được cơn buồn ngủ và mệt mỏi, dần dần ngủ thiếp đi.
Sau khi Tô Lương Mặc ngủ, Lương Tiểu Ý mở trừng mắt, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra cửa, rời khỏi phòng ngủ trên tầng ba.
Túi xách của cô để ở phòng ngủ ở tầng hai, trong túi có tiền, còn có thẻ ngân hàng, bắt buộc phải mang theo.
Đêm nay, Lương Tiểu Ý định chạy trốn.
Lương Tiểu Ý khẽ khàng đi đến phòng ngủ phía đông ở tầng hai, đầu tiên cô đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cô biết, Tô Lương Mặc đã phái vệ sĩ luân phiên ngày đêm canh gác bên ngoài biệt thự. Anh sợ cô bỏ trốn.
Nhưng Lương Tiểu Ý đã quyết tâm phải chạy trốn rồi. Vì thế, cô không tin những người này ban đêm không buồn ngủ.
Bắt cô ở lại đây, ngày ngày đối mặt với người đàn ông tính tình khó đoán, tâm trạng bất định kia, cô thà đánh cược một lần.
Lỡ như thành công thì sao?
Lương Tiểu Ý ôm quyết tâm, cô mở tủ quần áo, nhanh chóng thay đồ. Cô thay đồ xong đang định đóng tủ lại, thì ánh mắt cô chạm phải một đồ vật quen thuộc… “Ý? Sao nó lại ở đây chứ?”
Lương Tiểu Ý nhìn thấy cái vali bị nhét xuống tít tận cuối tủ quần áo, đấy là vali của cô. Cô nghỉ ngờ lấy cái vali ra, mở khóa, đập vào mắt cô là một cái hộp gỗ tuy cũ nhưng vô cùng tỉnh tế… “Đúng là vali của mình rồi, nhưng sao vali của mình lại ở đây chứ?”
Ánh mắt khó hiểu của cô lại rơi xuống cái hộp gỗ. Không hiểu tại sao, cô cầm cái hộp gỗ lên, cái hộp này chứa đựng rất nhiều bí mật, còn có cả tâm sự của cô nữa. Tâm trạng cô vô cùng phức tạp, cô mở cái hộp ra xem, vốn chỉ định liếc qua xem có gì sau đó liền đóng lại, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào cô lại cầm quyển nhật ký trong hộp lên xem…
“Xet xẹt” Bên ngoài cửa sổ vang lên những tiếng động nhỏ, tay Lương Tiểu Ý đang cầm quyển nhật ký bỗng run rẩy, quyển nhật ký rơi xuống nền gỗ, phát ra một tiếng “bịch” nhẹ.
Cô cúi người nhặt quyển nhật ký lên, ánh mắt cô bỗng nhiên chạm đến hàng chữ trên trang nhật ký đang mở.
“Tôi kết hôn rồi, cuối cùng người đàn ông ấy cũng kết hôn với tôi, nhưng là vì báo thù cho người mà anh ấy yêu… Còn gì đáng buồn hơn nữa không?”
… Kết hôn?
Đây là nhật ký của cô… Là quyển nhật ký cô dùng để ghi lại †âm sự của mình. Nhưng trong nhật ký, cô viết “Tôi đã kết hôn rồi”?