Khi có người đụng đến con trai của mình, Lương Tiểu Ý như thể biến thành một binh sĩ luôn trong trạng thái phòng bị, có thể cầm súng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lúc ấy, Lương Chi Hoành đã bình tĩnh trở lại, cậu lén nhìn vẻ mặt hoang mang của Tô Lương Mặc, cảm thấy có chút đồng cảm với anh, thực sự có chút giống như … giống như người câm ăn phải khổ qua vậy.
Lương Tiểu Ý thấy Đại Bảo không còn ho nữa, cô cũng có chút yên lòng, không còn lo lắng như lúc nấy, rồi nhìn quay sang nhìn Tô Lương Mặc, nhịn không nổi cơn giận đang giữ trong lòng mà bùng phát: “Mỗi khi anh xuất hiện là y như rằng gia đình chúng tôi lại gặp phải xui xẻo! Coi như tôi xin anh đấy, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi nữa được không! “
Tô Lương Mặc có thể nhìn thấy rõ sự căm thù sâu thẳm trong mắt Lương Tiểu Ý. Trong một khoảnh khắc, trái tim anh cảm thấy đau đớn. Anh nhìn cô, thật muốn nói rằng mọi chuyện hoàn toàn không phải thế … Nhưng, sau khi gây ra nhiều tổn thương cho ba mẹ con như vậy, anh thật khó mà có thể mở lời. Mặc dù những tổn thương ấy phần lớn đều là do người ngoài tác động đến.
Nhưng… cô nói “gia đình cô”?
Gia đình cô? …. Là cô cùng bọn trẻ, và cả tên Savvy kia nữa sao?
Không! Chỉ là suy nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ đến!
Trong cơn hoảng loạn, anh không thể nào tìm ra cách để níu kéo cô, vì vậy anh đã chọn một bước đi đầy sai lầm.
“Lương Tiểu Ý, đứa trẻ không chỉ là con của em, mà Đại Bảo cũng là con của anh nữa!”
Lương Tiểu Ý vừa nghe … ngay lập tức biến thành một con nhím xù lông! Cô nhìn Tô Lương Mặc giống như một tên trộm!
“Tô Lương Mặc, tôi biết điều đó! Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi!” Anh thực sự cướp Đại Bảo cùng Tiểu Bảo khỏi tay cô!
Không! Anh đừng hòng!
“Nhưng xin lỗi, Đại Bảo, Tiểu Bảo là của tôi!”
“Nhưng hai đứa đều mang dòng máu của anh!” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Bất luận có chuyện gì xảy ra, máu mủ của gia đình họ Tô tuyệt đối không bao giờ phải ở bên ngoài! Đến khi Đại Bảo khỏi bệnh, anh sẽ đưa hai đứa trẻ đi” Lúc ấy, bất kể là em có ghét tôi, có căm hận tôi đến nhường nào, nhưng vì đứa trẻ, em không muốn đi cũng phải đi theo tôi! … Mục đích của Tô Lương Mặc đó là có thể khiến Lương Tiểu Ý một lần nữa quay trở về bên anh, cùng anh bắt đầu lại một cuộc sống hạnh phúc mới.
Tuy nhiên, lời nói của anh như khơi dậy lòng hận thù đã chôn sâu trong lòng Lương Tiểu Ý. Anh có thể ức hiếp cô, làm tổn thương cô thế nào cũng được, nhưng muốn cướp con trai khỏi tay cô ư? Đừng hòng!
Giống như lời của Lương Chi Hoành đã nói, trong tim của Lương Tiếu Ý luôn có một “khối u ác tính”, “khối u” đó theo thời gian đã trở thành một vấn đề khá nan giải.
Mà sau câu nói tỏ thái độ của Tô Lương Mặc lúc nấy, mọi tình yêu trước kia mà Lương Tiểu Ý dành cho anh đã không còn dù chỉ một chút, và bây giờ chỉ còn lại sự thù hận trong lòng cô.
Vốn dĩ ban đầu cô định để lại cho Tô Lương Mặc chút mặt mũi cuối cùng … Nhưng bây giờ thì khỏi cần … Cô không thể chịu đựng được nữa rồi!
Trong khoảnh khắc ấy, cô dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Cô bỗng trở nên bình tĩnh, hờ hững nhìn người đàn ông đối diện: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện” Cô nhìn Lương Chi Hoành với ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Mẹ cùng với chú đi bàn chút chuyện. Con nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Cô phớt lờ người đàn ông phía sau, lạnh lùng bước ra khỏi phòng bệnh.
Lục Trầm cùng Lương Chỉ Duy đang ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lương Tiểu Ý đi ra liền ngay lập tức đứng lên.
Lương Tiểu Ý đi đến chỗ họ rồi nói với Lục Trầm: “Lục Trầm, phiền anh trông Tiểu Bảo giúp tôi một chút. Tôi và anh….và Tô Lương Mặc có chuyện muốn nói riêng với nhau”
Lục Trầm cảm thấy Lương Tiểu Ý thực sự đã thay đổi, cô không còn là Lương Tiểu Ý trước kia nữa.
“Được” Sau khi đồng ý, Lục Trầm liền ôm lấy quả bóng nhỏ Lương Chỉ Duy rời đi.
Hành lang thực sự là một nơi tốt để có thể nói chuyện.