Mặc dù bệnh viện England là bệnh viện tư nhân, nhưng nó có các thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới, kiến thức toàn diện của các nhân viên y tế cũng vượt xa đại đa số bệnh viện trong nước.
Cho nên Lương Tiểu Ý cũng không sĩ diện, sau khi bệnh nhân đồng ý tiếp nhận trợ giúp của cô, cô nhanh chóng đưa bệnh nhân vào bệnh viện England, đồng thời giúp ông làm thủ tục nhập viện.
Bệnh viện England Sắp đền giờ tan tầm, Lương Tiểu Ý nhìn thoáng qua hộp cơm tình yêu trên bàn làm việc, trên khuôn mặt nghiêm túc bên tràn ra vẻ ấm áp, anh thật sự càng ngày càng cưng chiều cô. Cô vì cuộc phẫu thuật mà thường xuyên quên ăn cơm trưa, sau khi anh kia phát hiện, giữa trưa mỗi ngày sẽ cho người mang cơm cho cô.
Chỉ là. .. Lương Tiểu Ý sờ lên vết sẹo dưới xương quai xanh. Có lế anh đối xử tốt với cô bởi vì cô có ân cứu mạng với anh, bởi vì cảm thấy thua thiệt cô.
Đôi mắt trong veo lóe lên sự cô đơn, đột nhiên cô bị một người ôm chặt từ phía sau, dọa cô sợ đến nỗi hét lên, quay đầu nhìn lại là anh, mới vỗ lồng ngực oán trách nói: “Anh Tô, không chút tiếng động nào như vậy rất dọa người đấy”
Tô Lương Mặc đè cảm lên đỉnh đầu đen nhánh của Tô Lương Mặc, giọng nói trầm thấp vô cùng cưng chiều.
“Vợ ơi, tối nay đi cùng anh đến một chỗ nhé?” Tô Lương Mặc nói.
Lương Tiểu Ý có chút ngoài ý muốn, “Đi đâu ạ?”
“Đi gặp một người bạn cũ của anh”
Lương Tiểu Ý đột nhiên cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bạn cũ củaTô Lương Mặc, hay nói cách khác là bạn có quan hệ vô cùng tốt của anh?
Anh bằng lòng giới thiệu cô với những người bạn cũ có quan hệ vô cùng thân thiết của mình? Điều có phải có nghĩa là anh bằng lòng chia sẻ cuộc sống, bạn bè của mình với cô hay không?
“Được…Nhưng em ăn mặc như thế này có phù hợp không? Anh ấy là người như thế nào? Thích cái gì? Em đi tay không như vậy cũng không được hay lắm, chúng ta mua một chút hoa quả anh ấy thích mang qua nhé?..” Bị Tô Lương Mặc dắt về phía bãi đỗ xe, trong lòng Lương Tiểu Ý hết sức hồi hộp, vừa đi vừa hỏi.
Anh chùng mắt xuống, nhìn người phụ nữ líu ríu phía sau lưng.Kỳ lạ thay, anh lại không ghét sự ồn ào của cô, ngược lại còn cảm thấy cô cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu, muốn một hơi nuốt trọn đôi môi phấn nộn đang líu lo không ngừng kia của cô vào trong bụng.
Lương Tiểu Ý không hề phát hiện ra trên cả quãng đường bị Tô Lương Mặc với dáng người cao ráo dắt đi, có một ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Minh Viễn trốn phía sau một cái cột đá,bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Lương Tiểu Ý, dựa vào cái gì loại phụ nữ như cô có thể sống tốt như vậy, thoải mái như vậy; mà Tình Noãn lại chỉ có thể cô đơn năm trên giường bệnh, cuối cùng sẽ có một ngày cô bị báo ứng!
Tôi sẽ không để cô sống vui vẻ như vậy!
Lương Tiểu Ý kéo lại Tô Lương Mặc, vội vã hỏi thăm: “Anh Tô, anh vẫn chưa trả lời em, anh ấy thích gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Có kiêng kị cái gì không?” Lương Tiểu Ý có chút khẩn trương, Tô Lương Mặc sắp giới thiệu bạn bè của mình với cô, loại tán đồng như thế này khiến cô cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, đồng thời cũng rất hồi hộp.
Người đàn ông bị cô kéo dừng lại, xoay người khoanh tay cười híp mắt nhìn cô, nói: “Em còn không ngậm miệng lại, anh sẽ hôn em đấy!”
Anh cực kỳ không thích cô ở trước mặt anh quan tâm người đàn ông khác. Việc này khiến anh rất khó chịu, trong mắt cô chỉ được có một người, còn những người khác đến một ánh mắt cũng không được phép cho!
‘Đôi môi phấn nộn của Lương Tiểu Ý bởi vì kinh ngạc mà mở lớn, một hồi sau mới hẳng giọng, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Tô Lương Mặc: “Anh Tô, để em nhắc anh nhớ, đây là bệnh viện, là nơi công cộng. Là một công dân hợp pháp, em cho rằng hành vi của anh Tô đã cấu thành tội ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố”
“Lương Tiểu Ý, anh vừa nói rồi, còn không ngậm miệng lại, anh sẽ hôn em đấy” Trong mắt anh hiện lên vẻ gian xảo, một giây sau khi mà cô còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh liền cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cô.
“Cái gì?…Á…” Lương Tiểu Ý còn chưa hỏi xong, lời chất vấn cuối cùng liền bị đôi môi hơi lạnh hung hăng nuốt mất.