Đúng như dự đoán, Lương Tiểu Ý cất điện thoại đi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Mẹ…”
“Có phải bố con…” Không thể cứu được nữa rồi? Chưa nói xong, nước mắt mẹ Lương đã trào ra.
Nhân lúc mọi người đều không chú ý, Tô Lương Mặc âm thầm đi ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tô Lương Mặc rút điện thoại ra, dặn dò gì đó với người đầu dây bên kia.
Bóng dáng cao gầy lại lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh, bầu không khí trong phòng vô cùng áp lực.
Lương Tiểu Ý chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ở nước ngoài không có thận có sẵn, mà cho dù có thì trong hai ngày này đã phải làm phẫu thuật rồi, không thể kịp được.
Nhưng bố cô không thể đợi được nữa rồi. Chẳng nhế cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bố cô ra đi sao?
“.. Lương Mặc” Lương Tiểu Ý không còn nghĩ được cách gì nữa, cô có thể giải quyết được vấn đề nguồn thận, nhưng cô không thể giải quyết được vấn đề thời gian. Trong thời gian ngắn vận chuyển thận từ nước ngoài về nước Z, cô không thể làm được.
Vì bố cô, ánh mắt cầu xin của Lương Tiểu Ý hướng về phía Tô Lương Mặc. Năng lực của người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng cô chỉ thấy anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, một tay giơ ngón trỏ để trước môi, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên mặt Lương Tiểu Ý, tỏ ý bảo cô yên lặng, tạm thời đừng nói gì.
Lương Tiểu Ý cắn cắn môi, vẻ mặt chán nản cúi đầu xuống.
Bố Lương mẹ Lương không hiểu giữa Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc đang xảy ra chuyện gì, hai người vô cùng mơ hồ.
Lương Tiểu Ý không thể đoán được tâm tư của người đàn ông tên Tô Lương Mặc này, suy nghĩ của anh trước giờ đều vô cùng khác người, người bên cạnh khó có thể đoán được.
Lương Tiểu Ý cúi đầu, nhưng hai tai lại đang vểnh lên lắng nghe.
Tô Lương Mặc im lặng lắng nghe đầu dây bên kia báo cáo, từ đầu đến cuối đều không nói gì, trước khi điện thoại kết thúc, anh chỉ thấp giọng dặn dò một câu: “Trong vòng một tiếng đưa đến, nếu xảy ra sai sót thì tự cậu thay thế vào” Nói xong một câu mệnh lệnh lạnh lùng, ngón tay thon dài của anh ngắt điện thoại.
Tô Lương Mặc lại ngẩng đầu nhìn Lương Tiểu Ý, anh mỉm cười, huơ huơ tay vẫy Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, lại đây”
Lương Tiểu Ý không hiểu gì, nghe thấy anh nói liền đi về phía anh, khi cô vừa đi đến trước mặt anh, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, trái tim Lương Tiểu Ý “thình thịch” một tiếng, cô biết người đàn ông này lại giở thói xấu, cô vội vàng giơ tay ra ngăn lại: “Đừng làm loạn mà…”
Cô còn chưa nói xong, cánh tay dài của Tô Lương Mặc vươn ra, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đặt lên đỉnh đầu trước ngực, xoa xoa một hồi, động tác vô cùng thân thiết.
Nhưng lại khiến cô gái trước ngực anh tức giận quay mặt lại.
“Chuyện thận…” của bố em vẫn chưa giải quyết xong?
Lương Tiểu Ý muốn nói.
“Chuyện thận đã giải quyết xong” Giọng nói trầm ấm của anh rơi vào tai Lương Tiểu Ý, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt. Cô có chút không dám tin: “Bố em… được cứu rồi?”