Mục lục
Tổng tài lạnh lùng yêu phải em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61





Xe dừng lại một cái, Tô Lương Mặc mở cửa xe đi xuống, Lục Trầm cũng theo đó đi theo.





Đây là một câu lạc bộ cao cấp bên trong khu Nhị Hoàn.





Tuy danh tiếng không bằng “Kim cung”, nhưng là nơi những người trong xã hội thượng lưu thực sự đều biết, TY, mới là nơi thư giãn chân chính của giới thượng lưu thành phố S.





Nếu như nói “Kim cung” là nơi vui chơi siêu cấp xa hoa, như vậy TY chính là nơi nghỉ dưỡng kín đáo khiêm tốn.





So với trang trí của “Kim cung”, thiết kế của TY càng lộ rõ vẻ tinh tế và xa hoa.





Tường sơn màu khói xám, ánh đèn ấm áp, trong mông lung lộ ra xa hoa. Một nhóm bảo vệ cao lớn uy mãnh xếp thành hàng, Tô Lương Mặc đi tới chỗ nào, hai hàng bao vệ áo đen cao lớn uy vũ liền lập tức cúi đầu đi theo đến đó, Lục Trầm đi sau lưng Tô Lương Mặc, giờ phút này anh ta thu hồi lại khuôn mặt tươi cười hằng ngày, mắt không chút cảm xúc đi theo Tô Lương Mặc vào TY.





TY giám đốc đã nghênh đón từ xa, tiếp tân mới tới tò mò nhìn sang, bị bên cạnh nhân viên cũ giật một cái, cảnh cáo nói: “Tại TY, không nên có quá nhiều lòng tò mò, không nên nhìn thì không được nhìn”





Nhân viên lễ tân mới tới làm sao nghe vào lời của nhân viên cũ bên cạnh, lôi kéo hỏi: “Anh ta là ai vậy? Vì sao ngay cả giám đốc của chúng ta đều phải tiếp đón một cách cung kính như vậy Nhân viên cũ lặng lẽ nhìn nhân viên lễ tên mới tới này, cô gái này, sợ là cũng không làm lâu được.





Tại TY, người không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì có thể hỏi cái gì không thể hỏi, kết quả cuối cùng chỉ có một —— im hơi lặng tiếng biến mất.





Dừng nghỉ ngờ, trên thế giới này, đúng thật là có một đám người có thể làm được những việc như vậy.





“Này này, không nói thì thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.” Nhân viên lễ tân mới tới nhìn nhân viên cũ không để ý tới mình, quay người đi tới một bên khác, nhịn không được lầm bầm.





Bất quá sau đó lực chú ý của cô lại tập trung hết lên người đàn ông đẹp trai vô cùng khí chất ngoài cửa kia… Đẹp trai quá đi mất, hơn nữa còn được giám đốc tự mình nghênh đón, nhất định là nhân vật lớn, nếu như cô có thể được anh để ý tới…





Người đàn ông trung niên sang trọng cung kính đứng trước người Tô Lương Mặc.





“Boss. ” Người đàn ông trung niên đó chính là giám đốc TY- Ngụy Quảng Thành, ông đứng trước người Tô Lương Mặc, vô cùng cung kính khế khom người: “Đều sắp xếp ổn thỏa, Boss muốn gặp ngay bây giờ sao?”





Tô Lương Mặc khẽ gật đầu, “Chú Ngụy, chú dẫn đường đi”





Tâng hầm của TY, Vương Tương kêu gào ầm ï: “Thả tôi ra! Nếu để cha tôi biết, nhất định sẽ khiến cho các người chết không có chỗ chôn”





Tính cả Vương Tiêu, chỗ này nhốt tất cả tám cô nàng thiên kim, Ôn Tình Tuyết ngồi trong góc tối, mắt lạnh nhìn bảy người bị nhốt cùng cô ta.





“Đúng vậy, thả tôi ra, các người muốn bao nhiêu tiền, tôi bảo cha tôi đưa cho các người.”





“Tôi là người nhà họ Lý, nếu như tôi có việc gì, cha tôi nhất định cho người điều tra đến cùng. Tôi không quan tâm nơi này của các người là chỗ nào, dù sao cũng mau chóng thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu các người”





Ôn Tình Tuyết nghe bọn họ kêu gào hống hách, trong mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ, mím môi: “Vương Tương, chị đừng kêu nữa. Kêu cũng không có tác dụng đâu.”





Vương Tương đanh mặt lại, giọng điệu khó chịu nói: “Em nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bắt bọn chị cái gì cũng không làm, cứ ngồi đây chờ chết hay sao?”





“Ha ha” Ôn Tình Tuyết chỉ vào đám người bị nhốt, cười lạnh nói: “Các chị nhìn mấy người này có quen mắt hay không? Chỗ này tính cả chị và tôi hết thảy có tám người, chẳng lẽ chị vẫn chưa nghĩ tới điều gì hay sao?”





Vương Tương cũng không phải đồ ngốc, được Ôn Tình Tuyết nhắc. Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé





nhở lập tức tỉnh ngộ, cô ta trừng to mắt, sợ hãi hét lên: “Ý em là, người nhốt chúng ta vào đây là Tô Lương Mặc?” Tất cả những người ở đây đều là người đã vây đánh Lương Tiểu Ý tại vườn hoa phía sau nhà họ Tô đêm đó.





Những người khác cũng ngay lập tức suy sụp. Có người ngờ vực: “Không phải chứ…Sao Tô Lương Mặc lại có thể ra tay dạy dỗ người khác vì ả béo đó chết bầm đó chứ?”





Tất cả mọi người đều im lặng, bởi trong lòng bọn họ đều rõ ràng một điều, nếu như người bắt bọn họ thật sự là Tô Lương Mặc, vậy thì chuyện lần này không có cách nào cứu vãn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK