“Cút ra ngoài.” Câu không muốn nghe bất cứ một lời nào của Tô Lương Mặc nữa, nghe nhiều chỉ càng thêm khó chịu mà thôi … Chính là vì anh! Nếu không thì cơ thể của Đại Bảo sẽ không tệ đến mức vậy. Thật Lương Tiểu Ý cũng cảm thấy bản thân cũng có chút tội lỗi. Cũng tại cô.
Nếu như Đại Bảo không đen đủi đầu thai vào bụng cô, thì nó đã không phải chịu nhiều đau khổ khi vừa mới sinh ra như vậy. Nếu như không vì yêu người đàn ông này, Đại Bảo cũng sẽ không phải chịu đựng sự đau đớn ấy.
Vì vậy cô và Tô Lương Mặc đều có lỗi trong chuyện này!
Mà cô cũng không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này thêm một lần nào trong cuộc đời này cả!
Khuôn mặt tuấn tú ấy có chút bối rối. Anh không hiểu vì sao Tiểu Ý lại nhìn anh với đôi mắt đầy căm phẫn xen lẫn chút hối hận đến vậy? Cô đang hối hận điều gì? Hối hận vì phải gặp anh? Hay hối hận vì đã yêu anh?
Lục Trầm có chút không thuận mắt, nói: “Lương Tiếu Ý, cô bình tĩnh chút. Tất cả chúng ta đều biết Lương Mặc đã làm nhiều điều có lỗi với cô. Nhưng sau khi cô chết … À không, sau khi cô rời đi, Lương Mặc đã biết bản thân cậu ấy sai rồi. Những năm qua, cậu ấy sống như vô hồn, người không ra người, ma không ra ma. Vậy nên…”
“Lục Trầm, nếu bạn hôm nay anh đến đây chỉ để nói những lời này thì mời anh đi cho” Lương Tiểu Ý không khách sáo đuổi khách, đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời bên ngoài, giờ này Tiểu Bảo sẽ sớm quay trở về.
Lương Tiểu Ý nghĩ đến việc nếu như người đàn ông trước mặt biết được sự tồn tại của Tiểu Bảo thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Với tính cách ngang ngược và độc đoán của Tô Lương Mặc, có lẽ anh nhất định sẽ tìm mọi cách để có thể đưa đứa bé đi. Đại Bảo và Tiểu Bảo là tất cả đối với cô. Cô nhất định sẽ không để anh cướp đứa bé ra khỏi tay cô!
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Ý liền trở nên lo lắng. Cô ngay lập tức cầm lấy cây chổi bên cạnh, hung hổ tiến về phía Tô Lương Mặc đang sững sờ đối diện: “Rốt cuộc là có đi ra hay không? Cút! Cút hết đi! Mấy người cút đi hết cho tôi!” Lương Tiểu Ý thở hổn hển: “Ở đây không ai chào đón các anh!”
Tô Lương Mặc chấn động, nhưng anh cũng không hề trốn tránh. Lục Trầm muốn ngăn Lương Tiểu Ý đang không ngừng dùng cây chổi đập vào người Tô Lương Mặc lại, nhưng người phụ nữ nhỏ bé trước mặt anh như thể một con hổ khát máu vậy, kéo thế nào cũng không buông!
Lương Tiểu Ý cũng có chút lo sợ: “Đi ngay đi! Làm sao vẫn có thể mặt dày đứng yên như vậy!” Cô dùng hết sức lực để đánh anh, nhưng người đàn ông trước mặt này có phải là Tô Lương Mặc không vậy? Thậm chí cô đã dùng cả chổi để đuổi anh về, nhưng vì sao anh vẫn không có ý định phản kháng?
Hừ! Không hiểu cũng không nhất thiết phải hiểu.
“Hừi Anh không đi đúng không?” Lương Tiểu Ý cười khẩy, vứt cây chổi xuống đất, cô ngay lập tức lấy điện thoại rồi ấn số 110: “Xin chào? 110 đúng không ạ? Địa chỉ ở khu biệt thự Đồng Hải, đúng vậy, tòa nhà số 11, có hai người đàn ông xâm nhập vào nhà riêng …Vâng, vâng, phiền các anh đến nhanh!”
Lục Trầm trân trân đứng nhìn không nói nên lời.
Lương mập ấy vậy mà nói là làm! Nói gọi cảnh sát đến liền gọi ngay lập tức!
Đôi mắt của Tô Lương Mặc tràn ngập vẻ đau đớn… Tiểu Ý hận anh!
Đây là điều duy nhất anh quan tâm!
Tiểu Ý của anh đang hận anh!
“Này, Tô Lương Mặc!” Lục Trầm thúc nhẹ vào khuỷu tay Tô Lương Mặc: “Lương mập làm thật rồi kìa! Cô ấy đã gọi cảnh sát rồi đó, còn không mau rời đi? Nếu cậu còn cứ đứng đây thì chúng ta thực sự sẽ bị cảnh sát bắt đi đó “
Tô Lương Mặc bỏ ngoài tai những lời của Lục Trâm, đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt tràn ngập vẻ đau khổ, khiến cho trái tim Lương Tiếu Ý đang ở đố bỗng loạn nhịp. Nhưng rồi cảm giác kỳ lạ ấy nhanh chóng biến mất khi nghĩ đến Tiểu Bảo sắp quay trở về, nghĩ đến Đại Bảo đã phải chịu đau khổ như thế nào bở người đàn ông này.
Lương Tiểu Ý cười chế giễu: “Tổng giám đốc Tô à, anh còn không mau rời đi ư? Cảnh sát sắp đến nơi rồi đó.” Lương Tiểu Ý vừa nói, vừa hướng mắt lên đồng hồ treo tường: “Đừng trách tôi vì đã không nhắc nhở anh rằng đồn cảnh sát cách đây khá gần, chỉ mất mười phút lái xe mà thôi” Đây là khu giàu có nổi tiếng nhất ở Hạ Môn, vì vậy chắc chắn sẽ có đồn cảnh sát ở gần đây.