“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!” Một giọng gào thét vang lên, Tô Lương Mặc lao về phía trước, cơ thể cao to chẳng chút kiêng nể đè lên người cô, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, hung dữ đến đáng sợ, mất đi lí trí.
“Cô hèn hạ như vậy sao? Cô thèm khát như vậy à? Cô nóng lòng như vậy à?” Đôi mắt người đàn ông đỏ rực, hung dữ đến đáng sợ, bờ môi mỏng nhếch lên, “Được! Cô muốn đàn ông như vậy! Để tôi!” Bàn tay to lớn kéo quần xuống, thậm chí còn chưa kéo hết, anh đã thô lỗ tiến vào bên trong!
“Lương Tiểu Ý! Cô giỏi thật đấy! Trước đây tôi đều bị cô che mắt! Nếu biết cô dâm đãng như thế này, tôi cần gì phải nhẹ nhàng với cô chứ?” Lời nói lạnh lùng từ bờ môi mỏng quyến rũ của anh phát ra, một chữ, hai chữ… mỗi chữ đều chọc vào tim Lương Tiểu Ý.
Nước mắt tuôn ra, cô cười nhạt.
Có sao đâu chứ…
“Tô Lương Mặc, quyết định hối hận nhất cả đời này của tôi chính là yêu anh” Một lượt kết thúc, Lương Tiểu Ý xê dịch cơ thể ê ẩm, lãnh đạm lên tiếng, nhìn người đàn ông nằm trên người cô: “Chuyện hối hận thứ hai chính là không nghe lời của Savvy, quay về nước Z” Cô tiếp tục nói: “Chuyện hối hận thứ ba là không từ chối yêu cầu của Ôn Tình Noãn, mềm lòng với cô ta rồi làm một ca phẫu thuật đến chính tôi cũng không nắm chắc 100%.”
Đáy mắt người đàn ông ngập tràn phẫn nộ!
Người phụ nữ chết tiệt này!
Không ngờ cô lại nói yêu anh là điều cô hối hận nhất!
Người phụ nữ chết tiệt!
Còn có Savvy?
Lại là Savvy!
“Anh có ý gì?” Lương Tiểu Ý có chút mơ hồ, “Ly hôn rồi nhưng không để tôi đi?” Cô cười lạnh một tiếng, vừa mỉa mai vừa cười nhạo, “Chẳng lẽ anh Tô người ở vất vưởng trên cao lại say đắm người phụ nữ lòng dạ độc ác như tôi sao?” Tận đáy lòng cô có chút hi vọng.
Đáy mắt Tô Lương Mặc hiện lên sự coi thường, anh bất ngờ lật người, một cánh tay chắc khóe kéo nâng đầu cô đến chỗ đầu giường, một cánh tay khác bất ngờ thô lỗ bóp cằm cô, không hề để ý đến cảm xúc của cô, ngón tay dùng sức kéo cằm cô lên, khóe miệng anh nhếch lên cười ma mãnh, mái tóc đen nhanh từ từ lại gần cô, chỉ còn cách cô một đốt ngón tay bỗng dừng lại, ánh mắt đó nhìn cô khiến Lương Tiểu Ý lạnh thấu xương.
Nghiền ngẫm, ánh mắt như thể đang đánh giá một đồ vật, lưu luyến trên cơ thể cô, khiến cô cực kì không thoải mái.
“Ha…” Rất lâu sau, một giọng mỉa mai, bờ môi mỏng của Tô Lương Mặc mấp máy: “Lương Tiểu Ý, cô cũng coi trọng cô quá rồi đấy. Tôi giữ cô lại chỉ vì để trả ơn mà thôi”
“Trả ơn?” Lương Tiểu Ý lại càng không hiểu.