Tên người Mỹ chết tiệt này!
Người đàn ông tóc đen mắt đen nổi giận, ngọn lửa ghen tuông sắp thiêu cháy hết lý trí của anh.
Gương mặt anh tuấn vì ngọn lửa ghen tuông mà trở nên méo mót!
Khi lý trí của anh sắp bị thiêu rụi, một bóng dáng im lặng đến gần, môi anh ta ghé sát vào tai anh nói: “Bây giờ không phải là lúc để ghen tuông đâu. Cậu nhìn xem, ai đang đến kìa”
Lương Tiểu Ý rút tay khỏi tay của Savvy, cô kiên định lắc đầu: “Lần này em bắt buộc phải đối mặt. Anh xem, lúc trước lần nào em cũng lựa chọn trốn tránh, vì thế nên hôm nay mới liên lụy đến bao nhiêu người như vậy, còn khiến .Julianna bị thương nữa”
Tất cả đều là lỗi của cô.
Nếu không có người bị thương, có lẽ Lương Tiểu Ý sẽ không tỉnh ngộ nhanh như thế… Cô sẽ vẫn đang trốn tránh!
Nhưng sự trốn tránh của cô, không chỉ không thể thoát khỏi tầm mắt của anh, mà còn liên lụy đến người vô tội.
Lương Tiểu Ý đi về phía trước, ánh mắt cô liếc qua dulianna đang bị thương nằm dưới đất, cô lặng lẽ nhìn dulianna đầy áy náy.
Dần dần, cô bước đến trước mặt anh.
Cô bước về phía trước, mọi người tự động mở đường cho cô, còn đám vệ sĩ, khi cô bước đến, tất cả đều tự động đứng dẹp sang một bên để lộ ra một con đường, chỉ đủ cho một mình Lương Tiểu Ý đi qua.
“Tiểu Ý, em đồng ý đi cùng anh không?” Tô Lương Mặc nhìn thấy Lương Tiểu Ý đến gần, ánh mắt anh ta vô cùng vui vẻ, sáng rực rỡ: “Tiểu Ý, anh biết em sẽ đồng ý đi cùng anh mà”
“Không!”
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc của cô nhìn thẳng vào đôi mắt vui vẻ của anh, khóe môi xinh đẹp mấp máy nói: “Tôi không đi cùng anh. Tôi đến để nói với anh, mong anh đừng làm hại những người vô tội nữa.”
Một giây trước, anh vẫn còn đang vui mừng, giây tiếp theo, mặt anh biến sắc, nụ cười biến mất trên khuôn mặt anh tuấn.
“Anh Tô, chúng ta ly hôn rồi. Bây giờ, tôi là nữ chính trong lễ kết hôn này. Tôi mời anh, cùng người của anh, rời khỏi hôn lễ của tôi” Lương Tiểu Ý nghiêm mặt: “Anh Tô, anh hận tôi như thế à, làm người ta bị thương ngay trong hôn lễ của tôi? Anh Tô, tôi thực sự không hiểu anh muốn làm gì!”
Anh lắc đầu, lại lắc đầu, ánh mắt anh nặng nề: “Lương Tiểu Ý, anh đến là để nói với em, anh hối hận vì để em đi, anh còn muốn nói với em, anh muốn đưa em đi!”
Lương Tiểu Ý ngây người, ngay sau đó, cô liền mỉm cười.
“Hahaaa..” Cô cười lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Anh Tô, anh nói cái gì? Anh có thể kể lại câu chuyện cười vừa nãy được không?”
Truyện cười… Cô gọi lời tuyên bố của anh là một câu chuyện cười.
Mắt anh tối sâm.
Sắc mặt Tô Lương Mặc liên tục thay đổi.
Lương Tiểu Ý nói: “Tất cả đã kết thúc rồi”
Kết thúc?
Không!
Không thể kết thúc được!
Đôi mắt đen sẫm của anh hiện lên nét kiên định, anh đột nhiên cúi người xuống, Lương Tiểu Ý kêu lên một tiếng “A” thất thanh, cả người cô liền bị Tô Lương Mặc ôm chặt, anh vác cô lên vai.
“Tô Lương Mặc! Anh muốn làm gì?”
“Tên họ Tô kia, buông cô ấy ra!”
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, câu trước là của Lương Tiểu Ý, câu sau là của Savvy.