Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Phải biết rằng đồ của Y Đường Trai có thể nói là vô giá trị, hàng trăm triệu, Lục thiếu gia thực sự là số tiền lớn.
Nhưng mà, cũng phải để tiểu tử này phun ra được nước.
"Nếu như anh để cho chậu không phun ra được nước, tôi chỉ cần anh quỳ xuống củi đầu ba lần thì được rồi." Lục Vũ Trầm lạnh lùng nói tiếp.
Thường Ninh cười, "Tôi đổi với đồ cổ, không có hứng thú, cho nên, Lục thiếu gia quỳ tôi là được rồi."
Đột nhiên anh ấy nở nụ cười, “Ngoài cúi ba lạy, còn phải gọi ba lần ông nội!"
Khi tất cả mọi người nghe đến nay, không chọn đồ cổ mà lại muốn Lục thiếu gia cúi đầu lạy kêu ông nội, đây là đấu với Lục thiếu gia rồi.
Nhưng mà, đây là một chuyện hay hiếm hoi, họ chỉ giữ thái độ xem náo nhiệt, cũng không nói cái gì.
"Anh?" Lục Vũ Trầm chỉ vào Thường Ninh sắc mặt tái nhợt, nhưng mà anh ấy nghĩ Thường Ninh nhất định sẽ không thể nào làm cho chậu đồng phun nước, liền cười lạnh và nói: “Được, tôi đồng ý với anh, đừng quên là, nêu như anh phun không ra được nước, ngoại trừ củi đầu lạy, cũng phải gọi tôi ba tiếng ông nội!"
Thường Ninh cũng không nói gì, liền đi về phía đài.
Mọi người lúc này ai cũng nín thở.
Dù gì Thường Ninh rất tự tin về lời nói của mình, cũng khơi dậy sự tò mò của họ.
“Tử Hàn, con quen biết người này không?” Y Thanh Sơn không kìm được bèn hỏi con gái của mình.
Tử Hàn gật đầu, "anh ấy ở rể của Sở gia.”
"Là anh ấy." Y Thanh Sơn cau mày, “Có thể đi gần với Bạch đại tiểu thư, cha tưởng rằng anh ấy là đại thiếu gia nhà nào mà cha không quen biết, thì ra là phế vật đó của Sở gia."
"Vậy anh ấy còn dám thách đấu với Lục thiếu gia, đúng là không biết sống chết. Loại người như thế này, có thể để chậu phú quý phun nước mới là kì tích!”
Y Tử Hàn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không mở miệng.
Hôm đó, cô ấy tận mắt thấy Thường Ninh, ngay cả Sở lão gia cũng dám mạnh miệng, khí tức đó đúng là không như người thường , những thằng này, có vợ con còn dám liếc mắt với người phụ nữ khác, làm cho cô ấy cảm thấy rất đáng ghét.
Thường Ninh đã đến trước chậu phú quý, nhưng không lập tức lấy tay sờ vào chậu, và đứng ở đó, nhìn chậu đồng.
"Bắt đầu sớm đi!"
Những người bên dưới sốt ruột hét lên.
Lục Vũ Trầm khoé miệng giễu cợt.
" Giả bộ!" Bạch Tử Hằng trợn mắt khinh thường.
Bạch Hâm Nhiên rất mong đợi, rốt cuộc cô biết được thân phận của Thường Ninh khác với người thường, nhất định là người phú quý, còn phú quý cao được bao nhiêu, cô ấy cũng rất tò mò.
Lúc này Thường Ninh nhìn xong chậu đồng, sau đó liền duỗi một ngón tay, lên thành chậu.
Nhưng trong chậu không hề có động tĩnh gì, anh ấy nhướng mày.
"Há, tôi nói là tiểu tử này không có phận phú quý, Bạch tiểu thư người ta vừa sờ vào thành chậu thì có tiếng nước, cái đó mới là phú quý!”
"Thì đó, xuống đây đi, đừng có làm xấu hổ ở trên đó nữa, thành thật chịu thua, cúi đầu với Lục thiếu gia!" dưới lập tức có người bắt đầu hét lên.
Lục Vũ Trầm cũng cười lên, lúc nãy anh ấy vẫn lo lắng, nhưng bây giờ xem ra, sự quan tâm có vẻ quá dư rồi.
"Chị, em đã nói rồi, tiểu tử này không được, bây giờ chị tin rồi đấy." Bạch Tử Hằng đắc ý nói.
"Anh ấy vẫn chưa chính thức bắt đầu, các người làm sao biết anh ấy không được, em còn ở trên đó xoa nửa ngày đó.” Bạch Hâm Nhiên chỉ nói một câu.
Làm cho Bạch Tử Hằng không nói ra lời.
Mà Thường Ninh lúc này cũng đưa tay còn lại ra ngoài.
Sau đó đôi tay cùng để trên thành chậu.
Chỉ là thành chậu không truyền ra tiếng động.
Khi đó mọi người lại muốn cười.
Đột nhiên, nghe thấy một âm thanh như sấm.
Mọi người đều bị doạ.
Không biết tiếng sấm ở đâu ra.
"Giống như là truyền ra từ trong chậu!"
Có người đứng gần, cảm giác được tiếng sấm truyền ra từ trong chậu.
"Không phải chứ, chậu này không phải ra nước sao, làm sao lại có tiếng sấm?”
Tất cả mọi người đều khó tin.
Ngay cả Y Thanh Sơn cũng không hiểu là chuyện gì.
Tay của Thường Ninh để ở thành chậu hoàn toàn không có tiếng động, nhưng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng sấm.
Sau đó anh ấy thấy cuối cùng trong chậu có sự thay đổi.
Trong lòng chậu hiện ra một cảnh mây đen sấm chớp, khiến anh ấy có chút kinh ngạc.
Tay anh ấy không kìm được từ từ xoa lên thành chậu. Lập tức tiếng sấm càng lớn hơn, trong lòng chậu gió cuốn, tia chớp loé lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, vài giọt nước văng lên mặt anh ấy.
Sau đó va chạm vào nhau, giống như là nước mưa từ trên trời rơi xuống, không, phải nói là từ trong chậu rơi ra.
Rắc trực tiếp vào mọi người.
Mọi người như đang tắm một trận mưa bão, quần áo lập tức ướt hết.
Nhưng mà, họ không nhận ra điều đó, chỉ biết đứng chết lặng ở đấy.
Thường Ninh lập tức dừng động tác trong tay, tay cũng rời khỏi chậu đồng.
Mọi thứ đều dùng lại.
"Mẹ nó, phun nước thật rồi!”
Một lúc sau, mới có người la lớn lên một tiếng.
Tất cả mọi người cũng tinh táo trở lại.
Cái này mẹ nó còn gọi là phun nước sao, này gọi là trời mua được không, vả lại còn là một trận mưa bão.
Sau đó họ nhìn Thường Ninh, ánh mắt tràn đầy quái dị.
Và Thường Ninh lúc này không còn hứng thú thử nữa, anh ấy cảm thấy nếu như anh ấy dùng thêm tí sức lực để xoa, nói không chừng có thể xoa ra sóng thần.
Cái chậu này thật rất thần kì đấy.
Có thể là một loại bảo bối.
Sau đó anh ấy đi xuống đài.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy anh ấy đi xuống, từng người một không dám lên tiếng.
Lúc này ánh mắt của Y Thanh Sơn nhìn Thường Ninh đã thay đổi.
Dù gì có thể gây ra hiện tượng này, sự phú quý của đối phương làm sao có thể so với người thông thường.
Y Tử Hàn cũng rất kinh ngạc, trong lòng nghĩ tiểu tử này rốt cuộc là người gì, lại có thể gây ra những chuyện như vậy.
May mắn thay đứa nhỏ được Bạch Hâm Nhiên cản kịp, nên không dính được mua.
Thường Ninh bế đứa nhỏ về tay vẫn còn ngơ ngác.
Bé nhỏ này có vẻ thích thú đối với chuyện lúc nãy, không ngừng vỗ tay reo hò vui vẻ.
Và Thường Ninh nhìn mọi người cười.
Sau đó đi đến trước mặt Lục Vũ Trầm.
"Lục thiếu gia, thế nào, đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi?"
Sắc mặt Lục Vũ Trầm trở nên xanh xao, anh ấy hoàn toàn không tin được đối phương có thể làm cho chậu đồng ra nước, vả lại còn ra một trận mưa bão. Bạch Tử Hằng cũng không thể tin được, nhưng sự thật ngay trước mặt, đây mọi người đều chính mắt thấy.
Anh ấy thì không quan trọng, hay thì nhận thằng này làm anh, nhiều nhất thì sau này trốn thằng này.
Nhưng anh Vũ Trầm thì thảm rồi, phải quỳ xuống lạy ba lạy, còn phải kêu ba tiếng ông nội,
Bây giờ không ai dám giúp Lục Vũ Trầm nói.
Dù gì Thường Ninh cũng xuất hiện khí tức của phận cao quý.
Có một số đồ, họ cảm thấy Thường Ninh muốn được tin tưởng hơn là tin tưởng. vì thế bây giờ họ có tí xíu sợ Thường Ninh.
Bạch Hâm Nhiên lúc này không hề nói gì, dù sao ván cược này cũng là Lục Vũ Trầm đề ra.
"Anh Thường, hay là để Lục thiếu gia xin lỗi anh, mỗi người nhường một bước, chuyện này kết thúc được không?" Y Thanh Sơn cười và nói.
Dù sao thì Lục gia cũng là gia tộc hạng nhất Phan Thành, Lục thiều gia nếu như quỳ xuống kêu người khác là ông nội, e rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Nếu như hôm nay tôi thua, anh nghĩ anh ấy có tha cho tôi không?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
Y Thanh Sơn sững người lại, thật sự rất khó để làm hoà rồi.
Anh ấy tuy rằng biết Thường Ninh chỉ là ở rể của Sở Gia, nhưng Thường Ninh đã triển xuất ra sự cao quý, anh ấy cũng sợ đắc tội với Thường Ninh.
Cái chậu phú quý đó là do anh ấy lấy ra, anh ấy tất nhiên vô cùng tin tưởng thứ đó.
Lập tức lui về một bên, không còn nói thêm gì nữa.
"Tiểu tử, anh phải ép tôi làm chuyện này?” Lục Vũ Trầm cắn chặt răng hỏi.
"Ép anh? Lục thiếu gia, có phải anh đã nhầm lẫn rồi không, đó là do bản thân anh đồng ý, dám cược dám thua, làm sao ép anh được?” Thường Ninh lạnh lùng nói.
Từ khi gặp Lục Vũ Trầm lần đầu tiên, thì cứ đối phó với anh ấy.
Không cho sắc mặt xem, tưởng rằng anh ấy rất dễ ăn hiếp.
Lục Vũ Trầm liếc nhìn anh em Bạch Gia.
Bạch Tử Hằng vốn dĩ muốn nói điều gì, nhưng mà chuyện của anh ấy vẫn chưa giải quyết xong, cũng không nói được.
Về phần Bạch Hâm Nhiên, chỉ khẽ quay đầu lại, xem như không nhìn thấy được gì.
Cô ấy vốn dĩ không thích Lục Vũ Trầm này, nếu không phải sự hợp tác của gia tộc, cô ấy cũng không muốn đi cùng với loại người này.
Nhìn thấy hai chị em dường như không nói giúp mình.
Trong lòng Lục Vũ Trầm càng thêm chim xuống, sắc mặt cũng ảm đạm đáng sợ thầm siết chặt nắm đấm, qua nửa ngày, giọng nói khàn khàn: “Đuợc, tôi quỳ!"
Sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Anh ấy gục đầu, quỳ xuống trước mặt Thường Ninh!
Móng tay của đôi tay đã ăn sâu vào thịt, lạy ba cái, kêu ba tiếng ông nội.
Sau đó đứng lên và bỏ đi.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng nhìn anh ấy rời đi.
Anh ấy hoàn toàn không sợ đắc tội với Lục gia, nếu như Lục gia dám động đến anh ấy, nhất định hồn bay phách tán!
11:10
187
POPS - Films, Music, Comics & Games Bọn tội phạm đang tung hoành. X...
Trang 9