**********
"Bây giờ làm sao đây? Hắc Lang làm việc quá tệ, chúng ta mất trắng hơn hai ngàn vạn, ông nội con còn chưa biết, nếu ông nội mà biết, chúng ta cũng biết nên ăn nói làm sao." Sở An Hải nhíu mày nói.
Tuy rằng bây giờ Sở gia có được một tỷ, nhưng hai ngàn vạn cũng không phải con số nhỏ, nếu ông cụ hỏi đến, thật sự là không biết nên giải thích thế nào, mấu chốt là tiền bỏ ra nhưng việc thì lại không thể hoàn thành, chuyện này là chuyện khiến ông ta tức giận nhất.
"Hay là chúng ta tìm người khác đến làm việc này?” Sở Gia Lượng không do dự hỏi.
"Không được, trò này chỉ được sử dụng một lần, khẳng định sẽ không còn tác dụng nữa, huống chi Sở Nguyện có Vương Chấn Đống chống đỡ sau lưng, ngay cả Hắc Lang cũng tơi bời, còn có thế tìm ai?" Sở An Hải lập tức lắc đầu.
Sở Gia Lượng gấp đến mức vò đầu bút tai, "Nhưng con không cam lòng, cục tức này không thể nuốt trôi nổi!"
Mỗi lần đều bị ăn trái đắng vì Sở Nguyệt, trong lòng gã hận cô tột đỉnh.
Sở An Hải trầm ngâm một chút, "Nếu như bảo ông nội con đuổi cô ta ra khỏi Sở Gia, cô ta có còn có thể thuận lợi mà phát triển nhà xưởng kia không?"
Sở Gia Lượng ngó người ra một chút, nhưng ngay sau đó ánh mắt sảng ngời.
"Đúng vậy, nhà xưởng kia cũng không phải của cô ta, cô ta lại không có giấy tờ đất trong tay, nếu bị đuổi khỏi Sở gia tất nhiên sẽ không thể phụ trách nhà xưởng kia nữa. Nhưng mà, làm sao để đuổi cô ta ra khỏi Sở gia đây?"
“Hừ." Sở An Hải hừ lạnh một tiếng.
"Bây giờ cách làm việc của cô ta có vấn đề, lại thêm có dính dáng một chút với Vương Chấn Đông nữa, ba đoán cô ta có thế hợp tác được với tập đoàn Chí Tôn, chắc hẳn là dựa vào việc bán nhan sắc rồi."
"Thật là vô liêm si!" Sở Gia Lượng tức giận mắng, vẫn là phụ nữ có ưu thế hơn, chỉ cần dựa vào gương mặt là có thể làm được một vài chuyện mà đàn ông không thể.
“Ông nội con chắc chắn không thể để lại một đứa con gái làm bại hoại tuần phong mỹ tục như vậy ở lại Sở gia được, nhưng chỉ bằng chuyện này thôi thì chua đủ, phải ra tay mạnh hơn một chút, phải để ông nội đuổi hết cả nhà bọn họ đi!" Sở An Hải âm trầm nói.
Sơ Gia Lượng nhìn ba mình, "Ra tay mạnh hơn bằng cách nào?"
“Làm ồn ào từ phía tên ăn hại kia, vài ngày nữa là ngày vui của ông nội con."
Sở An Hải cười âm u, vẫy vây tay bảo con trai mình ghé tai lại gần, nói ra kế hoạch của mình.
Sở Gia Lượng nghe xong, hai mắt mở to, lần đầu tiên
gã cảm thấy được ba mình thật âm hiểm.
Nhưng mà kế hoạch này gã khá là thích, cũng nở nụ cười.
Đây là cái gọi là người gặp việc vui. Tinh thần thoải mái. Trong khoảng thời gian này tâm trạng của ông cụ Sở khá tốt.
Thứ nhất là ngày vui của ông sắp đến, thứ hai là phát triển của Sơ gia hoàn toàn phát triển theo đúng mong muốn của ông.
Bây giờ, mấy hạng mục hợp tác của vài ngày nữa vô cùng quan trọng.
Vì thế, ông cố ý thành lập một ban giám đốc chuyên nghiệp. Còn mình thì làm chủ tịch, trong tay nắm quyền cao nhất.
Các thế hệ con cháu nồng cốt của Sở gia đều được nhậm chức, Sở An Hải là phó tổng, Sở Gia Lượng là giám đốc.
Ngay cả cháu rể Tào Thu Huy cũng được được nhận chức phó giám đốc.
Nhưng tất nhiên, cả nhà Sở Nguyệt đừng nói là được tham dự, ngay cả tư cách được biết cũng không có.
Một ngày này, ông củ Sở thành lập nên ban giám đốc.
Còn chưa vào cửa đã nghe tiếng mọi người bàn tán. Nhưng đợi đến lúc ông đi vào rồi, tất cả âm thanh bàn tán đều được ngưng hết.
Ông cụ Sở nhíu mày, còn có chuyện gì không thể để cho ông biết sao?
"Gia Lượng, mọi người đang bàn chuyện gì?" Ông trực tiếp hỏi Sở Gia Lượng.
Sở Gia Lượng đứng dậy, bày ra bộ dáng nửa muốn nói, nửa không.
Sắc mặt ông cụ Sở trầm xuống, "Rốt cuộc là có chuyện gì, nói!"
Lúc này Sở Gia Lượng mở mở miệng nói: “Ông nội, mọi người đang nói về Sở Nguyệt ."
Ông cụ Sở nhướng mày, "Liên quan gì đến nó, chuyện ban giám đốc không có phần của nó.”
Sở Gia Lượng lại bày ra vẻ nửa muốn nói, nửa không lần nữa, thậm chỉ còn vờ như rất khó mở miệng nữa.
"Anh, thôi để em nói vậy.” Lúc này Sở Hân đứng lên.
“Ông nội, ông có biết là gần đây Sở Nguyện có quan hệ nam nữa không đúng với thuần phong mỹ tục không, lại còn qua lại với mấy người không đứng đắn nữa."
Ông cụ Sở nghe xong, sắc mặt trầm xuống, “Vừa rồi các người đang bàn về chuyện này?"
Đám người gật gật đầu, mấy tiểu bối của Sở gia cũng đứng lên.
"Ông nội, đây đều là thật, bên ngoài đang có rất nhiều người truyền tai nhau.”
"Hơn nữa nghe nói cô ta có thể hợp tác được với tập đoàn Chí Tôn là do cô ta đã bán sắc, bằng không thì làm sao có chuyện tập đoàn Chí Tôn nhìn trúng nhà xưởng nhỏ bé của cô ta được”
"Đúng vậy, ông nội, ông có thể ra ngoài nghe ngóng thử."
Nghe xong lời mấy hậu bối nói, sắc mặt ông cụ Sở vô cùng khó nhìn, trong mắt xuất hiện tia tức giận.
Sau đó ông nhìn về phía Sở An Hải: “An Hải, lời chúng nó nói đều là thật sao?”
Sở An Hải đứng dậy nói: “Mấy chuyện này có thể là do người ta tung tin vịt đó ạ.
Sau đó ông ta còn trách cứ đám hậu bối một lát, "Chuyện người ta đồn mà các con cũng tin, đây liên quan đến danh dự của Sở gia đó, không có bằng chứng rõ ràng, không được nói lung tung."
“Vâng.” Đảm hậu bối lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sắc mặt của ông cụ Sở lúc này tốt hơn được một chút, dù sao thì cũng không có bằng chứng, có lẽ thật sự là tin vịt, nhưng trong lòng ông vẫn rất không thoải mái, ông chú trọng nhất là danh dự của Sở gia.
"Ba, tuy đó có thể là tin vịt, nhưng nếu ngẫm kỹ lại, Sở Nguyệt thật sự có vấn đề." Sở An Hải uyển chuyển nối tiếp chuyện lúc nãy.
"Có vấn đề gì, nói mau!" Ông cụ Sở nhíu mày nói.
“Tập đoàn Chí Tôn là một công ty lớn như vậy, tại sao lại không lựa chọn hợp tác với Sở gia chúng ta mà lại hợp tác cùng cô ta, hơn nữa nhà xưởng kia có gì đáng giá mà tập đoàn Chí Tôn lại nhìn trúng, hơn nữa cô ta cũng từng nói với bọn con, là nhờ công lao của cô bạn thân Lý Phỉ Phỉ đó ạ.”
"Nhưng con đã điều tra qua Lý Phi Phi này rồi, thật ra là một loại con gái mê tiền, cô ta bám víu vào con trai của phó tổng Ngô, mà đáng lẽ ra con trai của phó tổng Ngô cũng không nên xem trọng cô ta, cô ta nói gì thì nghe đó chứ."
"Cho dù là giúp Lý Phỉ Phi đầu tư cũng không cần phải tiêu nhiều tiền đến thế chứ, lại còn xây dựng thêm nhà xưởng, rồi còn đổi mới thiết bị, đây hoàn toàn không hợp với lẽ thường."
"Hơn nữa người chỉ đạo lại là phó tổng Ngô, nghe nói phó tổng Ngô đã gặp qua Sở Nguyệt nữa!"
Câu cuối cùng này, Sở An Hải cố ý nhấn mạnh.
Ông cụ Sở nghe xong không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Thấy dáng vẻ ông, Sở An Hải thầm cười đắc ý, ông ta biết có một vài chuyện không cần phải nói rõ, ông cụ sẽ tự mình hiểu.
Sau đó lại nói tiếp: "Thật ra còn một việc, con cảm thấy vô cùng kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước nghe nói Sở Nguyệt đụng phải một tên giang hồ, chắc ba có biết nhân vật Hắc Lang đúng không?"
Ông cụ Sở gật gật đầu, tuy ông chưa từng qua lại với những người đó, nhưng vẫn biết mặt một số người.
"Người cô ta gặp phải là Hắc Lang. Hắc Lang phái nhiều người đến quấy rối nhà xưởng của cô ta, con còn nghĩ chắc cô ta sẽ đến xin gia tộc giúp đỡ, thế nhưng chuyện cuối cùng cũng được giải quyết.
"Giải quyết như thế nào?"
Ông cụ Sở lắp bắp kinh hãi.
Phải biết rằng, có gặp phải Hắc Lang thì cho dù là Sở gia cũng chưa chắc dám đụng vào.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net