Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Biểu cảm kích động của Trương Đình trong nháy mắt cũng cứng đờ.
Cô không tin nổi, tên thối kia vậy mà dám đánh bạn trai mình.
Lưu Hâm chỉ cảm giác được một trận choáng váng, não như dừng hoạt động.
Gã không ngờ tới, dưới tình huống như thế mà Trường
Đình dám ra tay với gã trước, hơn nữa lại liên tiếp cho gã vài cái bạt tai.
Quả thật khiến cho gã hoài nghi cuộc sống này.
Sau đó gã ôm mặt, tức giận đến mức cả người run lên, chỉ vào Thường Ninh mà quát: "Mày...Mày...Mày dám đánh tao?"
“Đánh mày thì sao? Muốn đứng rat hay mặt bạn gái thì phải chuẩn bị trước chứ!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
"Tao...Mày..." Lưu Hâm tức giận chết đi được, ngay cả nói cũng không thể nói rõ ràng nổi.
Mấy bảo vệ của Khải Hoàn cũng nhanh chóng chạy đến đỡ gã lên.
Chỉ vào Thường Ninh phẫn nộ nói: “Mẹ nó, tên nhóc này quá kiêu căng, mày tưởng bảo vệ của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn chỉ biết ngồi không hay sao?"
"Đánh chết nó cho tao!" Sau khi Lưu Hâm được đỡ dậy, gã lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy, đánh chết nó, cả hai đứa nhà quê một lớn một nhỏ kia nữa!” Trương Đình cũng gào lên.
Tuy mấy người bảo vệ kia có chút không thoải mái khi bị một người phụ nữ sai bảo, nhưng vì nế mặt mũi Lưu Hâm, bọn họ vẫn chuẩn bị dạy dỗ Thường Ninh một chút.
Huống hồ tên nhóc nào dám không để người Khải Hoàn bọn họ vào mắt, chỉ dựa vào mỗi việc đó thôi cũng đáng bị dạy dỗ.
“Thằng nhỏ, tao thấy mày thật sự chán sống rồi, dám không để Khải Hoàn bọn tao vào mắt, ngay cả Lưu thiếu mà cũng dám động tay, hôm nay không dạy dỗ mày một trận, thì mày vẫn không biết Khải Hoàn bọn tao lợi hại thể nào!"
Bọn họ cũng đi về phía Thường Ninh.
Vừa đi, bọn họ vừa bẻ khớp ngón tay, từng đợt âm thanh rộp rộp kêu vang.
Mà những người đứng bên ngoài vây xem đều gắt gao nhìn vào trong này, thấy mấy bảo vệ của Khải Hoàn muốn động tay, họ cảm thấy lần này Thường Ninh không xong rồi.
Mấy bảo vệ này ai ai cũng to khỏe, còn thân hình tên nhóc kia tuy rằng nhìn có chút hung dữ, nhưng vừa rồi lại còn dám tát Lưu thiếu kia, làm sao có thể là đối thủ của mấy bảo vệ kia chứ.
Lúc này, quản lý cũng chẳng dám đến gần nữa, dù sao cô cũng chỉ là con gái, đối với những chuyện đánh nhau như thế này cô cũng rất sợ.
Bội Bội không thể không khẩn trương mà nắm chặt góc áo mình.
Cô bé lặp đi lặp lại lời của Thường Ninh trong lòng, rằng không cần sợ, không cần sợ.
Nhưng nó không có nghĩa là cô bé không lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt.
Nhưng đứa trẻ kia lại như có chút hưng phấn, trường hợp này không biết nó đã gặp qua bao nhiêu lần, vô cũng có cảm giác.
Lúc này Thường Ninh đã đứng dậy.
Nghiêng đầu nhìn quản lý nói, "Hôm nay những đồ nào bị phá hỏng hãy tính vào tài khoản của tôi!"
Quản lý ngẩn ra, đây rốt cuộc là tiết tấu gì thế, anh chỉ có một người làm sao có thể đánh lại mấy người đó, phải nhanh chóng chạy đi mới đúng chứ.
Trong lòng cô có chút sốt ruột thay Thường Ninh.
Cô cảm thấy có thể Thường Ninh không phải người bình thường, nhưng một thân một mình mà đánh nhau với mấy người đó, khẳng định là không thể thắng nổi.
Mà những người xung quanh lại bắt đầu xem thường, đến lúc này rồi mà còn làm bộ làm tịch, nhưng ngẫm lai thì cũng phải, vừa mới quẹt một ngàn vạn, nếu không giả vờ, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Mấy bảo vệ kia thấy Thường Ninh vẫn còn dám giả vờ trước mặt bọn họ, bỗng chốc nổi giận.
“Mẹ nó, khi dễ bọn này không có tiền sao, ông đây nó cho mày biết, dù là hôm nay bọn ông đánh sập cái cửa hàng này, cũng không ai dám bắt bọn ông bồi thường tiền nhé!"
Lúc này, một bảo vệ có thân hình to lớn bước đến đá Thường Ninh một cái.
Rầm!
Chỉ nghe thấy có một tiếng rầm to, một bóng người văng ra ngoài, trên mặt đất một mảnh bừa bãi.
Mọi người còn tưởng rằng người bay ra ngoài là
Thường Ninh, kết quả vừa nhìn, bảo vệ lại là người bay ra, ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Phải biết tên bảo vệ cao to khỏe mạnh hơn Thường Ninh nhiều, làm sao có thể bay ra ngoài chứ?
Không khí có chút ngưng động.
Mọi người đều lộ vẻ không tin được.
Thậm chí bọn họ còn không kịp nhìn Thường Ninh đá bay tên bảo vệ kia ra sao.
Mấy tên bảo vệ khác cũng đều như chết sững ở đó. Nhưng rất nhanh, trên mặt họ lại lộ lên vẻ dữ tợn.
Cùng nhau ùa đến phí Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng cười, sau khi liên tục đá vào cước, mấy tên bảo vệ kia đều đã nằm trên mặt đất kêu rên.
Bây giờ anh càng ngày càng thành thạo trong việc khốn chế lực của mình, hơn nữa anh luôn làm theo quy tắc, dùng tốc độ nhanh để đánh bại đối phương.
Dùng chân tấn công chắc chắn là tốc độ nhanh nhất, sức bật cũng là một loại tấn công cực mạnh.
Thậm chí có thêm mười tên bảo vệ như vậy, anh cũng có thể thoải mái cho ôm đất.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người hít thở không thông.
Chỉ nghe thấy âm thanh kêu rên của mấy tên bảo vệ bên kia.
Lưu Hâm cố gắng nuốt nước bọt, gã không ngờ thế tên nhóc này có thể đánh như thế.
Trường Đình cũng bắt đầu có chút run rẩy, cô không tin nổi, ngay cả bảo vệ của Khải Hoàn mà cũng bị đánh cho năm rạp hết dưới đất.
Quản lý trừng to đôi mắt xinh đẹp, lóe ra một tia bất ngờ. Vốn Bối Bối không dám nhìn về phía bên đây, nhưng lúc này đây, nếu không phải vì cô bé đang ôm đứa trẻ, thì cô bé đã kích động đến mức đứng dậy vỗ tay cho anh Thường Ninh rồi.
Mà đứa trẻ kia lại cứ ê a kêu, tựa như chưa được nhìn đủ vậy.
Lúc này, ảnh mắt của Thường Ninh nhìn về phía Lưu Hâm và Trương Đình.
Tức khắc, mồ hôi lạnh của hai người ứa ra, không ngừng lùi về sau.
"Lời trước đó của tao vẫn còn hiệu lực, đây là cơ hội cuối của bọn mày." Thường Ninh nhàn nhạt nói.
Tuy Lưu Hâm có chút sợ Thường Ninh, nhưng rất nhanh chóng gã đã nghĩ đến, tên nhóc này dám đánh bảo vệ của Khải Hoàn, tin này đã ồn ào lên rồi, gã còn phải sợ tên nhóc này sao?
"Mẹ nó, đừng tưởng mình có thể một tay chống trời, mày biết không, dám đánh người của Khải Hoàn bọn tao, mày chết chắc rồi!"
“Đúng vậy, mày chết chắc rồi, bây giờ nhanh chóng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, biết đâu bà đâu có thể xin bọn họ nương tay,bảo bọn họ cho mày toàn thây!"
Trương Đình cũng nghĩ rằng mình không cần phải sợ người kia, hung dữ nói.
Những người ở đó vây xem cũng cảm thấy rằng, ngay cả nếu anh có thể đánh thêm lần nữa, nhưng đã động đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, chắc chắn chỉ có con đường chết.
Một số người cũng bắt đầu cảm thấy thương tiếc cho Trường Ninh.
Mấy tên bảo vệ mang theo vẻ mặt thống khổ đi về phía Lưu Hâm.
Cũng hung dữ mà chỉ Thường Ninh, nói: “Thằng nhóc kia, mày chờ đó, mày có thể đánh chứ gì, để bọn tao chống mắt xem, nhiều hơn nữa thì mày có đánh được nữa không?”
Nói rồi, một tên bảo vệ vôi lôi điện thoại ra gọi.
Mà lúc này Lưu Hâm và Trương Đình thấy Thường Ninh xoay người, sợ Thường Ninh chạy đi mất, dù sao thì Thường Ninh có muốn chạy, chỉ dựa vào mấy người họ cũng không cản nổi.
"Thằng nhóc, bây giờ sợ rồi sao? Có ngon thì mày đừng chạy!”
Bọn họ không dám cản Thường Ninh, chỉ có thể đứng đó mà quát to.
Lúc này Thường Ninh quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, "Yên tâm, tao không đi đâu, chuyện còn chưa giải quyết xong mà!"
Ảnh mắt kia khiến cho tim của Lưu Hâm và Trương Đình đập nhanh.
Bọn học không ngờ đến lúc này rồi mà đối phương vẫn
còn bình tĩnh như thế, thật sự không sợ câu lạc bộ đêm
Khải Hoàn sao.
Hay là tên nhóc này bị điên?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net