Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Tư Đồ, đứng xa một chút!"
Sau đó, cô cởi áo khoác và ném cho Tư Đồ Dĩ Hà, để lộ chiếc áo ba lỗ bó sát người. Dáng người khiến Tưởng Thành và những người kia đều nuốt nước miếng, Tưởng Thành lập tức nở nụ cười xấu xa lần nữa.
"Sở Nhiễm à, cô đừng nghĩ đến chuyện đánh nhau, cô không phải là đối thủ của nhiều người bọn anh đâu. Hay là bảo bối và Tư Đồ hãy ngoan ngoãn chơi với bọn anh!”
"Chơi đùa đúng không? Được, tôi sẽ chơi đùa với các người!"
Sở Nhiễm nở nụ cười, trong nụ cười lộ ra chút tàn ác. Sau đó, cô đã vào đáy quần của Tưởng Thành một cách nhanh như chớp!
"A..."
Tức thì, Tưởng Thành hét lên một tiếng còn khó nghe hơn quỷ hủ, hắn bụm chặt bộ phận dưới theo bản năng và cuộn tròn thành con tôm luộc.
Vài tên đàn em nhìn thấy cũng không kiềm được mà siết chặt đũng quần.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên cho tao!" Tưởng Thành hét lên khi thấy đám đàn em của mình đang đứng sững sờ ở đó.
"Bốp, bốp, bốp."
Đáng tiếc còn chưa đợi đám đàn em phản ứng kịp, Sở Nhiễm đã giành ra tay trước.
Tưởng Thành nhìn cảnh tượng này, che đũng quần há hốc mồm, nói không nên lời.
"Bây giờ tôi đánh lén đấy, thế nào? Nếu như không phục cứ xông lên đi!" Sở Nhiễm phủi tay, hừ lạnh nói.
Sau đó, cô không thèm để ý đến Tưởng Thành nữa, xoay người muốn đi lấy áo khoác trên tay Tư Đồ Dĩ Hà.
"Nhiễm Nhiễm, cẩn thận!”
Đúng lúc này, Tư Đồ Dĩ Hà hét lên một tiếng. Bởi vì bấy giờ, cô thấy Tưởng Thành cầm dao đâm về hướng bên này .
Khi Tư Đồ Dĩ Hà chuẩn bị kéo Sở Nhiễm lại thì phát hiện lưỡi dao đang hướng về phía cô ấy, cô ấy ngây người ngay tại chỗ.
Lúc này Sở Nhiễm quay người lại và nắm lấy con dao trong tay Tưởng Thành, để con dao dừng lại ở đó.
Từng giọt máu chảy xuống dọc theo lòng bàn tay cô.
Trong mắt cô lộ ra tơ máu, chứa đựng tia hung ác nói không nên lời.
"Tại sao lại muốn đâm Tư Đồ?"
Nhát dao của Tưởng Thành bị hụt, lại bị bộ dạng của Sở Nhiễm hù dọa nên vội vã buông cây dao ra và lùi về phía sau mấy bước.
"Bồn thiểu gia vừa ý cô ta là may mắn của cô ta, dám từ chối bổn thiếu gia dĩ nhiên phải cho cô ta nhìn thấy một chút màu sắc rồi!" Tường Thành nói.
Anh ta không nắm chắc sẽ đâm trúng Sở Nhiễm nên đành trút giận lên Tư Đồ Dĩ Hà, ai ngờ vẫn bị thất bại.
“Được, được lắm!" Bấy giờ, Sở Nhiễm mới cầm cây dao lên, chĩa lưỡi dao về phía Tưởng Thành.
Tưởng Thành sợ tới mức liên tục lùi về phía sau: "Cô, cô muốn làm gì?"
Tư Đồ Dĩ Hà vội vàng kéo Sở Nhiễm lại rồi lo lắng nói: "Nhiễm Nhiễm à, cậu đừng xúc động. Tay của cậu không thể xảy ra chuyện được, hay là chúng ta đến bệnh viện trước nhé!”
Nhìn Sở Nhiễm vì cô ấy mà tay dính đầy máu, cô ấy thấy rất khó chịu.
"Tớ phải giúp cậu trả lại một dao cho anh ta!" Nhưng Sở Nhiễm giãy thoát khỏi Tư Đồ Dĩ Hà.
Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô đâm một dao vào đũng quần của Trưởng Thành...
"Cậu Ninh, tài liệu cậu cần về cô Sở Nhiễm tôi đã điều tra được rồi. Cần tôi tự mình đưa qua hay báo cáo trong điện thoại cho cậu?”
Ở nhà, Thường Ninh nhận được cuộc gọi của Hồ Diệu.
“Cứ nói qua điện thoại đi."
“Vâng! Có thể nói thành tích ở trường của cô Sở Nhiễm rất tốt, trên cơ bản kỳ thi nào cũng đứng nhất trường!”
Thường Ninh không nhịn được nhếch miệng lên, điều này khiến anh có chút khó tin, bình thường anh không thấy cô học hành chăm chỉ lại có thể đứng hạng nhất toàn trường. Dường như ở nhà anh chưa từng nghe cô nhắc tới.
"Nhưng đồng thời cũng là học sinh trốn học nhiều nhất?"
Điều này Thường Ninh chẳng thấy lạ gi, có điều trốn học nhiều như vậy vẫn đứng nhất toàn trường, khiến anh phải nể phục cô em vợ này.
“Vì thành tích xuất sắc của cô ấy, cộng thêm cô Sở Nhiễm được một bậc thầy ở thủ đô nhìn trúng nên hiệu trưởng cũng làm ngơ với việc cô ấy trốn học.
"Chờ đã, cậu nói cô ấy được một bậc thầy ở thủ đô để ý, là bậc thầy nào?”
"Cậu Ninh không biết sao? Cô Sở Nhiễm chơi đàn violon rất hay, cô ấy tình cờ được một bậc thầy trong hiệp hội violon ở thủ đô phát hiện muốn nhận làm học trò.”
Thường Ninh chưa bao giờ nghe nói về sự việc này, đột nhiên không nói nên lời.
Anh chợt nhận ra mình thật sự không hiểu chút nào về cô em vợ này.
Anh đoán ba mẹ vợ mình và Sở Nhiễm đều chưa biết chuyện này, nếu không sao ở nhà bọn họ không nhắc đến.
"Tuy nhiên, hình như cô Sở Nhiễm đã từ chối vị bậc thầy kia rồi, lý do là vì cô ấy không muốn bị người khác quản thúc." Hồ Diệu nói tiếp trong điện thoại.
Thường Ninh không khỏi lắc đầu, thật có cá tính.
“Ngoài ra, cô Sở Nhiễm đánh nhau với người khác thường là vì không quen nhìn người khác bắt nạt người yếu hơn. Lần đó, có thằng nhóc nhà giàu bắt nạt bạn học của cô ấy, cô ấy đã đánh gãy chân của thằng nhóc đó.”
Thường Ninh khẽ gật đầu, anh biết việc này, cuối cùng vợ chồng Sở Sơn Hà và Sở Nguyệt phải ra mặt bồi thường, việc này mới lắng dịu xuống.
"Bạn học nữ của cô ấy tên gì?" Thường Ninh không khỏi hỏi.
"Bạn học nữ của cô ấy tên là Tư Đồ Dĩ Hà, dáng người rất xinh đẹp nhưng gia cảnh không tốt lắm, chỉ có người mẹ già sống nương tựa vào nhau. Thằng cậu chủ nhà giàu kia đang theo đuổi nhưng không có kết quả định dùng sức cưỡng ép, thì bị cô Sở Nhiễm bắt gặp mới xảy ra xung đột."
Thường Ninh nhíu mày, bây giờ giới trẻ cũng to gan như vậy sao, dám dùng sức mạnh.
Thằng đó bị Sở Nhiễm đánh gãy chân thật đáng đời.
Sau khi nghe Hồ Diệu báo cáo xong, Thường Ninh im lặng thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Cô em vợ của anh quả thực khiến anh nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Có tấm lòng chính trực chưa kể còn có tài hoa như vậy, chơi đàn violon được bậc thầy trên thủ đô nhìn trúng muốn nhận làm học trò, bỏ học rất nhiều nhưng vẫn duy trì thành tích tốt. Đây quả nhiên là một cô gái thiên tài!
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, cô ấy có thể che giấu sâu đến mức ngay cả ba mẹ mình cũng không biết, khiêm tốn tới nỗi khó mà tưởng tưởng.
Thảo nào, ngày thường cô ấy luôn tỏ ra kiêu ngạo, thì ra có tư cách đế kiêu ngạo nha!
Để đạt được hiệu quả, Ngô Cường dẫn theo rất nhiều người. Ngô Phi dĩ nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt, bây giờ anh ta đã thoát khỏi công việc dọn dẹp vệ sinh nên làm việc cũng chăm chỉ hơn.
Ngay cả Ngô Cường cũng âm thầm xúc động, nếu không bị cậu Ninh dạy dỗ một trận e rằng con trai ông chẳng có lòng cầu tiến như bây giờ.
Sau khi tiễn bọn họ về, vợ chồng Sở Sơn Hà rất vui mừng
Bởi vì lần này ký kết rất nhiều hợp đồng với tập đoàn Chí Tôn, bọn họ tin nhà họ sẽ sớm quật khởi nhanh thôi, nhất định sẽ có một chỗ đứng trong nhà họ Sở.
“Hôm nay vui quá, bảo thằng vô dụng đó đừng nấu cơm nữa, ra ngoài ăn mừng một bữa đi!" Sở Sơn Hà đề nghị.
“Ăn mừng, chúng ta tự đi ăn mừng là được rồi, kêu thằng vô dụng đó theo làm gì, đây hoàn toàn là công lao của Sở Nguyệt, để nó ở nhà tự minh nấu cơm ăn đi!” Trần Di hừ lạnh nói.
Sở Nguyệt im lặng liếc nhìn ba mẹ mình.
Đúng lúc này cô nhận được một cú điện thoại, sắc mặt thay đổi.
Hơn nữa, vợ chồng Sở Sơn Hà cũng lần lượt nhận được cuộc gọi tương tự.
"Nhiễm Nhiễm, con lại gây ra chuyện gì nữa rồi?" Trần Di tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Cục cảnh sát phía tây thành phố quận Phàn Thành. Hai cảnh sát ngồi ở trước mặt Sở Nhiễm, cầm bút và vở gõ bàn hỏi:
"Chúng tôi đã gọi điện thông báo cho người nhà của cô. Nói đi, tại sao lại đâm người đó?"
"Vậy các người có gọi cho anh rể tôi không, tôi sợ ba mẹ tôi bây giờ đang bận không có thời gian." Sở Nhiễm dựa vào trên ghế, tỏ ra hờ hững.
Bàn tay bị thương được bằng qua loa bằng chiếc khăn, máu vẫn còn chảy ra nhưng dường như cô không thấy đau, chẳng quan tâm chút nào.
Hai cảnh sát nhíu mày khi thấy cô như vậy, bọn họ đã gặp nhiều thiếu niên có vấn đề. Tuy nhiên đã đâm người khác rồi còn tỏ ra không có gì, quả thật là lần đầu tiên gặp phải.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net