**********
"Mau đuổi ra khỏi nhà họ Sở!"
!
“Đem hắn đuổi ra khỏi nhà họ Sở!”
“Loại người như thế này thì nên cút ra khỏi nhà họ Sở!"
!
Đám tiểu bối cũng lớn tiếng nói.
Ông cụ Sở lúc này lại trầm mặt nhìn về phía Sở Nguyệt.
!
“Sở Nguyệt, cô tìm được một người chồng thật tốt nha! Cô nói thử xem, việc ngày hôm nay phải xử lý như thế nào đây?"
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Nguyệt.
!
Sở Nguyệt đưa đứa nhỏ cho Sở Nhiễm, âm thầm cắn môi, tiếm lên một bước nói: "Ông nội, con tin rằng Thường Ninh sẽ không làm ra loại chuyện như thế này, chuyện này có thể là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?" Ông cụ vừa nghe lời của Sở Nguyệt, sắc mặt càng trở nên trầm đến mức không thể tưởng tượng nổi, "Bao nhiêu con mắt ở đây đều nhìn thấy rồi, con còn nói là hiểu lầm?"
!
Ông cụ đột nhiên đứng lên, nghiêm nghị nói: "Cô xem tất cả chúng tôi là lũ ngốc cả sao?"
Sở Nguyệt bị dọa sợ, không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
!
Lồng ngực của mọi người ở đây đều bị giật mình, dù sao ông cụ lần này là thật sự nổi trận lôi đình rồi, là cơn giận mà trước giờ chưa hề có.
Thường Ninh nhanh chóng bước lên đỡ lấy Sở Nguyệt. Tất cả mọi người đều sợ ông cụ Sở, nhưng anh không sợ.
!
Anh nhìn thẳng vào ông cụ Sở, "Ông già đến hồ đồ rồi, loại phụ nữ như Thẩm Lệ này có thể so sánh với vợ của tôi sao? Tôi thất lễ với cô ta, cô ta là cái thá gi!"
Câu nói này suýt chút nữa thì làm ông cụ Sở phun ra một ngụm máu.
!
Mà mặt của tất cả mọi người ở đây đều cứng đờ lại.
Cái tên Thường Ninh này gan lớn thật đấy, vậy mà anh ta dám nói ra loại lời như thế này, to gan quá rồi!
!
Sắc mặt của Thẩm Lệ trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy thù hận mà nhìn Thường Ninh.
Cô tự cho rằng dựa vào tư sắc của cô, có người đàn ông nào mà không động lòng được cơ chứ, vậy mà cái tiểu bối này nói cô là cái thá gì.
!
Mà Sở An Hải âm thầm cười đến sắp chết rồi, thằng nhãi này cũng được thật đấy, gần như sắp làm ông cụ tức chết rồi, hoàn toàn không cần anh phải châm dầu vào lửa nữa.
Sở Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn Thường Ninh.
!
Lời nói của Thường Ninh làm cô có chút động lòng. Nhưng mà, như vầy là đắc tội chết với ông nội và bà nội mới rồi.
"Anh, anh, anh!" Ông cụ Sở chỉ thẳng vào Thường Ninh, ngực của ông nhấp nhô kịch liệt, “Được, được, được! Hôm nay tôi không tin không trị được anh!"
!
“Sở Sơn Hà, anh ra đây, nói cho tôi biết, cái tên con rể này của anh nên xử lý như thế nào?”
Sở Sơn Hà run rẩy vô cùng đi lên phía trước, "Cha, chuyện này hay là cha xử lý đi."
!
"Cái đồ vô dụng! Nhà họ Sở nhà chúng tôi không nuôi phế vật, sau này, cả nhà các anh không xứng làm người nhà họ Sở chúng tôi!”
Sắc mặt Sở Sơn Hà cứng ngắc, "Cha, người, đây là người có ý gì?"
!
“Ý gì sao? Kể từ bây giờ trở đi, cả nhà các anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở rồi! Sau này tôi không có đứa con trai là anh nữa, kể từ ngày hôm nay trở đi, cả nhà các anh và nhà họ Sở không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!" Ông cụ Sở lớn tiếng nói.
Não Sở Sơn Hà ong lên một tiếng, như bị sét đánh.
!
Mắt của Sở Nguyệt cũng tối đen đi, ông nội lần này thật sự quyết tâm đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Sở rồi.
Cô âm thầm cắn cắn môi, cô cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện này hôm nay xảy ra trùng hợp như thế, cô không tin là không có ai âm mưu gì ở đây.
!
Hoặc là ông nội thật sự không biết chuyện gì, nhưng mà cô không tin ông nội không hề nghi ngờ qua.
Chỉ có thể nói rõ rằng, căn bản ông nội muốn mượn sự việc này, để chính thức đuổi cả nhà cô ra khỏi nhà họ Sở mà thôi.
!
Nghĩ đến những năm gần đây, cô vì nhà họ Sở mà tận tâm tận lực, nhẫn nhục chịu khó, nhưng cuối cùng đổi lại là cải kết quả này đây, trong lòng cô đắng chát, cũng lộ ra sự thất vọng tràn trề.
Mà nhưng nguời khác, đặc biệt là Sở Gia Lượng, tràn đầy sự vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, cuối cùng có thể đuổi cái nhà đáng ghét này ra khỏi nhà họ Sở rồi.
!
“Là việc mà cái tên rác rưởi này làm ra, dựa vào cái gì mà đuối cả nhà con ra khỏi nhà họ Sở?" Trần Di sau khi ngơ ra một lúc, lập tức không phục mà lớn tiếng nói.
Vừa nói, bà hung hăng trừng mắt nhìn Thường Ninh,
!
Mặc dù bà cũng cảm thấy sự việc này có chút kỳ quặc, dù sao cái tên vô dụng này làm gì có cái lá gan lớn đến thế, dám thất lễ với bà nội mới.
Nhưng mà nhưng điều này căn bản không quan trọng, quan trọng là cả nhà của bà đa bị cái tên phế vật này làm cho liên lụy rồi.
!
Thường Ninh lúc này, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Sở Nguyệt, để cho cô an tâm, sau đó tiến lên trực tiếp nhìn thắng vào ông cụ Sở.
"Ông thật sự muốn đuổi cả nhà tôi ra khỏi nhà họ Sở?"
!
“Cái loại người như các người, không đuổi ra khỏi nhà họ Sở, chẳng lẽ còn phải nuôi dưỡng nữa sao!" Sở Gia Lượng lập tức nhảy ra lớn tiếng nói.
"Tôi hỏi ông nội, không hỏi anh, cút sang một bên!” Thường Ninh chỉ lạnh lùng liếc Sở Gia Lượng một cái.
!
"Anh, anh, anh, cái tên cặn bã nhà anh, lại còn dám bảo tôi cút?" Sở Gia Lượng tức chết rồi.
Nhưng đồng thời, anh cũng có chút sợ Thường Ninh.
!
Đặc biệt là cái ánh mắt lạnh lùng đó của Thường Ninh, làm cho anh ta có loại cảm giác đầu ngứa ran lên.
Những tiểu bối khác cũng phẫn nộ mà nhìn Thường Ninh, đến lúc này rồi, cái thằng này vẫn còn dám kiêu ngạo như thế, thật sự không biết sống chết.
!
Sở An Hải lúc này kéo tay con trai một cái, dù sao ông cụ cũng đang vô cùng tức giận rồi, cha con bọn họ hoàn toàn có thể không cần nói thêm gì nữa.
Sở Gia Lượng cũng hiểu được ý của cha mình, âm thầm nắm chặt bàn tay lại, qua ngày hôm nay, anh tuyệt đối phải làm cho cái tên rác rưởi này đẹp mặt.
!
Ông cụ Sở lúc này lạnh lùng nhìn Thường Ninh.
"Làm sao, đuổi các người ra khỏi nhà họ Sở, anh còn không phục sao?"
!
Thường Ninh cười một tiếng, "Tôi chỉ hy vọng ông đừng hối hận!”
“Hối hận?" ông cụ lập tức nổi giận, “Anh phạm phải sai lầm lớn như thế, không biết hối cải, vẫn còn mặt mũi ở chỗ này trang trang tráo tráo sao!”
!
“Nhà họ Sở chúng tôi bớt đi các người, thì vẫn là nhà họ Sở như cũ, nhưng mà các người không có nhà họ Sở, thì cái thân phận gì cũng không có, ngày tháng sau này không còn dễ dàng rồi!"
Ông cụ hắng giọng tức giận mắng.
!
Âm một cái.
Sở Sơn Hà bị dọa tới mức trực tiếp quỳ xuống đất.
!
"Cha, cầu xin người đừng đuổi bọn con ra khỏi nhà họ Sở!"
Đúng như những gì ông cụ nói, một khi tách ra khỏi nhà họ Sở, thì bọn họ chính là thân phận gì cũng không có, cả nhà bọn họ đừng mơ tưởng dễ dàng mà sống nữa.
!
Chuyện này đều trách cái tên phế vật đó, làm ra cái loại chuyện đó không nói, còn dám khiêu khích sự uy nghiêm của ông cụ.
Ông làm sao có thể có loại con rể như thế này.
!
Bây giờ trong lòng ông muốn đấm chết Thường Ninh.
Mà ông cụ căn bản không thèm ngó ngàng đến anh ta, chỉ đối với những quan khách ở phía sau khách khí nói: "Các vị, hôm nay liên cảm phiền các vị làm chứng cho nhà họ Sở chúng tôi, kể từ bây giờ trở đi, gia đình của Sở Sơn Hà không còn là người của nhà họ Sở chúng tôi nữa!"
!
Mấy vị khách đó gật gật đầy, “Đương nhiên không có vấn đề gì, ông cụ Sở yên tâm, chuyện phát sinh hôm nay chúng tôi đều nhìn thấy hết."
Ông cụ Sở hướng về mấy vị khách đó gật gật đầu, sau đó lại quay lại nhìn Sở Nguyệt.
!
Ông lạnh lùng nói: “Bây giờ, cô đã không còn là người của nhà họ Sở nữa, quyền hạn ở nhà máy cũng nên giao lại thôi!”
Lúc này mọi người đều quay lại nhìn Sở Nguyệt, trong mắt toàn là sự vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.
!
Cô cùng tập đoàn Chí Tôn kí được nhiều hợp đồng thế thì sao nào, đến cuối cùng, cũng không phải vì một câu nói của ông cụ, liền bị đuổi khỏi rồi sao.
Sở Nguyệt biết trước bước tiếp theo của ông cụ khẳng định là kêu cô giao lại nhà máy.
!
Cô nhìn thấy biểu cảm của những người nhà họ Sở kia. Cho dù bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, thậm chí bây giờ cô còn có cảm giác được giải thoát.
Nhưng mà bảo cô giao lại nhà máy, cô không cam lòng. Ngay lúc chuẩn bị trả lời, Thường Ninh đã cướp lời trước rồi.
!
“Cái nhà máy đó là của vợ tôi, cho dù bây giờ chúng tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Sở thì các người dựa vào cái gì mà muốn lấy nhà máy đi!"
Ông cụ Sở ngây cả người!
!
Tất cả mọi người của nhà họ Sở cũng ngây ngẩn!
Bao gồm cả vợ chồng Sở Sơn Hà cũng ngây người ra đó luôn!
!
Ngay cả mấy bị quan khách làm chứng ở đó cũng ngẩn ra!
"Thường Ninh, anh có phải điên rồi không, đấy là sản nghiệp của nhà họ Sở chúng tôi, bây giờ các người không phải người của nhà họ Sở, đương nhiên phải giao ra đây rồi!"
!
Sở Gia Lượng tức giận xông lên.
Ban đầu cái nhà máy đó là do anh nói với ông nội bố thí cho Sở Nguyệt.
!
Nghĩ rằng sau này Sở Nguyệt thật sự phát triển được cả nhà máy đó lên, trong lòng anh lại tức giận không thôi.
"Đúng vậy, đấy là sản nghiệp của nhà họ Sở chúng tôi, anh còn nói dựa vào cái gì mà giao ra, sao mà da mặt anh dày đến thế hả!" Sở Hân cũng lập tức đứng dậy trách mắng.
!
Sắc mặt ông cụ Sở trầm tới mức không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Ông không hiểu được, Thường Ninh lấy đâu ra dũng khí mà nói những lời như thế.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng không hiểu, cái tên rác rưởi làm sao lại dám nói những lời như vậy.
Có điều, cái nhà máy đó là hy vọng duy nhất của gia đình họ rồi, bọn họ cũng không mong muốn sẽ phải giao ra như thế này.
!
“Sở Nguyệt, đây cũng là ý của con sao?" Ông cụ Sở không thèm chú đến Thường Ninh, mà lạnh lùng hướng về phía Sở Nguyệt hỏi.
Sở Nguyệt âm thầm cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, con sẽ không giao cái nhà máy đó ra đầu!"
!
Mọi người một phen nghẹt thở.
Bọn họ không nghĩ tới, bây giờ đến cả Sở Nguyệt cũng dám bật lại ông cụ rồi.
!
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người nhà họ Sở đều bắt đầu cười lạnh.
Cô nghĩ rằng cô không giao ra, thì có thể không giao sao?
!
Cái nà máy đó không phải là của Sở Nguyệt cô, mà là của nhà họ Sở.
"Được, được lắm!" Ông cụ sở vỗ mạnh cái tay vịn của cái ghế, “Cái nhà máy đó là của cô sao? Cô dám không giao ra? Đừng cho rằng cô hợp tác được với tập đoàn Chí Tôn, liền muốn dựa vào đó mà ép buộc tôi, không có chuyện đó đâu!"
!
Lúc này Thường Ninh mở miệng: “Cái nhà máy đó là của vợ tôi!"
!