Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Tôi chờ ở đây!




Vietwriter

**********



Trương Đình ngay lập tức nhìn anh như một tên ngốc.






Quản lý cũng nhìn Thường Ninh một cách khó tin, cô đoán chắc là Thường Ninh không rõ lắm về việc câu lạc bộ đêm Khải Hoàn ở vùng này tượng trưng cho gì.



Liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thường Ninh.






Những người đến xem nào nhiệt cũng nhìn Thường Ninh như một tên ngốc.



Khi nghe Trương Đình nói bạn trai cô là người của câu lạc bộ đem Khải Hoàn, bọn họ vô cùng kinh ngạc.






Họ đều là những người ở gần đó, tất nhiên là biết được thể lực của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn ra sao.



Rốt cục thì cũng đã hiểu vì sao Trương Đình lại có thể kiêu ngạo đến vậy.






Nên biết rằng nếu đắc tội với người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, thì cho dù có tiền cũng chẳng giúp gì được.



Thường Ninh cũng chẳng thèm để ý đến những người đó, nhìn về hướng Trương Đình mà lạnh lùng nói: “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, quỳ xuống xin lỗi em gái tôi, nếu không cô sẽ hối hận đó!"






Bỗng chốc mọi người trở nên hoang mang.



Nhìn dáng vẻ nói những lời không nên nói của Thường Ninh.






Tuy rằng Thường Ninh vừa mới quẹt một ngàn vạn, nhưng bọn họ cho rằng Thường Ninh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, hơn nữa lại là một tên nhà giàu mới nổi bốc đồng.



Phải biết rằng một ngàn vạn có thể làm được rất nhiều, nhưng có mua nổi hết quần áo trong của hàng này không?






Bây giờ ngay cả sức mạnh của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn mà cũng không biết, đúng là một tên dễ nhũi có chút tiền.



Trương Định cũng nổi giận nói: “Mẹ nó, anh quả thật là một tên dế nhũi! Ngay cả câu lạc bộ đêm Khải Hoàn mà cũng không biết, muốn tôi xin lỗi một đứa quê mùa sao, mơ đị!"






"Ba mươi giây đã trôi qua!” Thường Ninh nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.



"Con mẹ nó anh là đồ ngốc sao, bà đây sẽ không xin lỗi, anh định làm gì với bà đây? Anh đụng thử bà đây xem nào!"






"Hơn nữa bây giờ bà đâu cho anh biết, dám kêu bà đây quỳ xuống xin lỗi, anh và đưa nhà quê kia mới là người phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà đây, bằng không tôi sẽ không đề yên chuyện này đâu”



Trương Đình kiêu ngạo chửi mắng.






Bội Bội bị dáng vẻ của cô ta làm cho sợ hãi, co rúm người lại, không biết phải làm gì.



Còn đứa bé mà Thường Ninh đang ôm trong lòng kia, trố mắt ra nhìn Trương Đình mà gào thét, có vẻ như nó cảm thấy rất thú vị.






"Được rồi, hết giờ!”



"Bội Bội, em giữ giúp anh em trai nhỏ.”






Thường Ninh đưa đứa bé kia cho Bội Bội.



Sau đó giơ tay tát thắng vào mặt Trương Đình.






Chát!



Mọi người nghe được âm thanh rất to từ bàn tay ấy, đều trợn mắt ra nhìn, bọn họ không thể tin được, Thường Ninh thật sự dám ra tay.






Cái tát này, Thường Ninh không hề nương tay tí nào.



Trương Đình bị cái tát kia đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, mặt sưng lên, khoé miệng bị rách, máu chảy ra.






Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không thể tin được Thường NInh dám đánh cô, lại còn đánh nặng đến vậy.



Cô đau đến mức nước mắt tuôn rơi, cô chỉ vào mặt Thường Ninh mà kêu gào: “"Anh, anh dám đánh tôi sao?"






"Đánh thì đã làm sao, tôi đã cảnh báo cô rồi, là cô coi thường lời nói của tôi!" Thường Ninh lạnh lùng nói.



Loại con gái này nếu không được dạy dỗ thì mãi mãi không biết trời cao đất dày thế nào.








"Tôi con gái, vậy mà anh cũng dám đánh! Anh có phải đàn ông không?" Trương Đình đau đớn khóc lớn nói.



"Đúng vậy, là đàn ông, tại sao lại dám đánh phụ nữ như vậy, thật không phải chút nào!”






"Đúng thế, đừng tưởng mình là nhà giàu mới nổi, liền coi trời bằng vung, anh nên biết có những người anh không nên dây vào!"



Những người đứng xem xung quanh, liền cảm thấy bức xúc, bắt đầu chỉ trích Thường Ninh, dù sao thì bạn trai của tiểu thư Trương cũng là người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, bọn họ sống tại vùng này, tất nhiên là phải lấy lòng rồi.






Thường Ninh cười lạnh lùng, nhìn mọi người một lượt, "Tinh thần trượng nghĩa của mọi người hơi quá rồi, em gái tôi chỉ sơ ý làm bẩn quần áo của cô ta, đã bị cô tả tát một cái, huống hồ em tôi chỉ là một đứa con nít, xin hỏi, lúc ấy tại sao mọi người không lên tiếng chỉ trích cô ta di?"



Những lời nói của Thường Ninh nhất thời làm cho những người đó á khẩu không thể nào trả lời được.






Bội Bội lúc này lặng lắng kéo Thường Ninh lại, có chút sợ hãi nói: “Ahh Thường Ninh à, em không sao, chúng ta nên đi thôi!"



Dù gì thì cô cũng còn nhỏ, chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.






Thường Ninh nhìn thoáng qua Bội Bội, thấy cô bé có vẻ sợ hãi, cũng biết rằng hôm nay đã doạ cô bé sợ, lúc này mới gật gật đầu,"Ừ, chúng ta đi thôi.”



Dù sao thì anh cũng thay cố bé trút ra rồi.






Sau đó anh kéo tay nhỏ Bội Bội chuẩn bị rời đi.



"Muốn chạy à? Thằng thối tha kia, đánh bà đây đã rồi định chạy sao? Không có cửa đâu! Mẹ nó tôi cho anh biết, dám đánh bà đây, sẽ có chuyện lớn, chuyện rất lớn đấy!"






Vừa nhìn thấy Thường Ninh định đi.



Trương Đình bất chấp đau đớn, vội đứng dậy.






Cô cản đường Thường Ninh, hung tợn nói: "Bà đây lăn lộn bao lâu nay, không có một ai dám đánh bà đây, nói cho anh biết, bà đây sẽ khiến cho anh không sống nổi! Còn hai đứa nhà quê một lớn một nhỏ kia, đừng hòng sống yên ổn!"



Quản lý cửa hàng định khuyên ngăn, nhưng cô thấy Trường Đình như vậy thật sự không dám tiến tới.






Cô thậm chí có hơi tức giận với tên thần tài Thường Ninh này, có chuyện tại sao không thể ngồi xuống mà thương lượng, sao lại rat ay đánh người, bây giờ thì hay rồi, mọi chuyện trở nên ầm ĩ rồi đấy!



Nếu giải quyết không tốt, cửa hàng của cô cũng sẽ bị liên lụy.






Những người còn lại tuy rằng không dám lên tiếng, nhưng trong ánh mắt thể hiện niềm vui sướng khi có người gặp hoạ, thật đúng là những tên nhà giàu mới nổi, mà đã nghĩ mình là đại gia rồi, bây giờ xem xem cậu giải quyết chuyện này thế nào?



Thường Ninh vốn đã định bỏ qua, kết quả lại bị cô ta không ngừng uy hiếp, lại còn chửi mắng Bội Bội là nhà quê, ngay cả đứa bé cũng bị chửi, lại còn tuyên bố không tha cho hai đứa nhỏ này nữa.






Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.



"Được, được lắm, tôi thật sự rất muốn xem xem, cô có thể kêu ai đến!"






Anh lạnh lùng nói, không định đi nữa.



Trực tiếp đưa Bội Bội vô lại cửa hàng, ngồi xuống ghế.






"Tôi cho cô cơ hội kêu người đến, muốn kêu ai thì cứ kêu, tôi sẽ chờ ở đây!”



Quản lý cũng có chút sợ hãi, lúc này đây, vị thần tài này còn có thể xử sự như vậy, cô có cảm giác Thường Ninh không phải là một người dơn giản, đặc biệt là khi Thường Ninh nói câu này, cô có thể cảm giác được rằng Thường Ninh không hề sợ những người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn.






Bội Bội ngồi bên cạnh Thường Ninh, sợ hãi nhìn Thường Ninh, ánh mắt ngập tràn sự áy náy tự trách bản thân, hôm nay nếu không phải vì cô, thì anh Thường Ninh cũng sẽ không tiêu nhiều tiền đến thế, cũng không đi đánh cô gái kia, mọi chuyệt đều là do CÔ gây nên.



Thấy bộ dạng này của Bội Bội, Thường NInh xoa đầu cô mà nói, "Không sao, anh đã nói rồi không ai có thể khinh thường, sẽ không ai có thể bắt nạt em!"






Trương Đình không nghĩ rằng Thường Ninh lại còn có thể bình tĩnh đến như vậy, ngồi yên ở một chỗ chờ cô gọi người tới, lời nói lại còn ngông cuồng như vậy, cô trở nên vô cùng tức giận.



"Được, được, tôi sẽ gọi điện thoại bảo người tới, để xem anh còn ngông cuồng được nữa hay không?”






Trương Đình lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn trai, bạn trai cô vừa nhấc máy lên, cô liền lập tức khóc lớn: “Anh yêu, em bị người ta đánh, anh mau dẫn người đến đây đi, nếu anh không mau đến, em sẽ bị đánh đến chết đó!”



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK