Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Mặt chó mà đi chế người ta thấp hèn






**********



Sở Nguyệt cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Thường Ninh nói có vẻ đúng, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy anh tự tin như vậy.



!




Nhưng lần trước thủ lĩnh của Kiêu Long kinh rượu cô là do đã xảy ra chút hiểu lầm, chứ mình làm sao dám làm phiền đến thủ lĩnh chứ.



Nhưng nói thế nào thì nói, bây giờ trong lòng cô cảm thấy ân tâm hơn nhiều rồi.



!




"Thường Ninh, cám on anh, có một số chuyện nếu không có anh ở bên em, em thật sự không biết nên giải quyết như thế nào."



Sở Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thường Ninh, khẽ nói.



!




Bây giờ cô phát hiện, hình như mình càng ngày càng ý lại vào chồng mất rồi.



Mỗi khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên cô nghĩ đến đó chính là nói ngay cho chồng nghe.



!




"V...vợ, em, em sao lại nói cám ơn với anh."



Hương phảng phất trước mũi khiến Thường Ninh có chút căng thắng, anh vươn tay ra, muốn ôm lấy eo của Sở Nguyệt nhưng lại có chút không dám.



!




Sở Nguyệt cố ý nhấm mắt lại, nhích người đến gần Thường Ninh hơn nữa.



Lúc này Thường Ninh đánh bạo, cuối cùng cũng đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Sở Nguyệt.



!




Hơn nữa, guơng mặt hoàn mỹ tinh xảo kia cách anh quả gần, đôi môi kiều diễm, ướt át như hai cánh hoa đỏ mọng khiến anh muối cắn lên một cái.



Hàng mi của Sở Nguyệt khẽ động, đôi môi hơi hé mở một tí, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.



!




Tim Thường Ninh đập loạn lên, chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình trở nên khô khốc.



Cuối cùng nhịn không được mà cuối xuống cắn lên đôi môi đỏ mọng kia. “Anh rể!" Cũng vào lúc này, Sở Nhiễm trực tiếp đá văng của.



!




Hai người đồng thời bị sốc, vội buông nhau ra.



Sở Nhiễm híp mắt một chút, “Ngại quá, quấy rầy người rồi, hai người cứ tiếp tục đi nhé."



!




Sau đó cô xoay người đi ra ngoài.



"Nhiễm Nhiễm, em tìm anh rể em có chuyện gì?” Sở Nguyệt vén tóc, hai má trở nên nóng rực hỏi.



!




Cô em gái này của mình cũng quá hấp tấp rồi, vào mà không biết gõ cửa một tiếng.



Mặt Thường Ninh cũng đỏ bừng, suýt nữa là được hôn vợ rồi, ầy.



!




"Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì?"



"Bây giờ hai người không bận chứ?" Sở Nhiễm xoay người lại, cười tủm tim hỏi.



!




Mặt hai người lại đỏ lên.



"Được rồi, Nhiễm Nhiễm, đừng trêu nữa, rốt cuộc có chuyện gì?" Sở Nguyệt liếc em mình một cái.



!




"Được thôi, nếu không bận gì, vậy thì em sẽ nói chuyện chính với hai người." Sở Nhiễm nhún vai, Ngày mai trường em muốn tổ chức một hoạt động để kỷ niệm ngày thành lập trường gì đó, làm thì làm thôi, lại còn muốn mời phụ huynh đến tham gia.”



"Anh chị cũng biết đó, ba mẹ chắc chắn là không rảnh rồi, cho dù là có rảnh thì cũng sẽ không đến tham gia, mà chị thì lại càng không rảnh hơn nữa, cho nên cả nhà chúng ta chỉ có mỗi anh rể là rảnh thôi."



!




Sở Nguyệt nhìn Thường Ninh một cái, “Không thì ngày mai anh đến trường cùng con bé nhé, để em trông con cho, dù sao Bối Bối cũng có thế giúp đỡ một chút."



Dù sao thì cho đến giờ, cô luôn bận việc, không thể quan tâm đến chuyện của em mình nhiều được, trong lòng luôn buồn phiền.



!




Loại hoạt động như kỷ niệm ngày thành lập trường như này, đương nhiên là không thể thiếu sự tham gia của người nhà được rồi.



Mà cô thật sự là không thể đi được, chỉ có thể nhờ Thường Ninh đi thay thôi.



!




Nói thật thì, Thường Ninh có chút sợ hãi khi ở cùng một chỗ với cô em vợ này.



Thế nhưng nếu vợ đã lên tiếng, vậy thì anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối nữa cả.



!




"Đúng rồi, ngày mai lái xe đi đi, mấy hôm trước Bối Bối cũng đã mua một chiếc xe, em gọi đến đón là được." Sở Nguyệt nói thêm.



"Vậy thì anh rể à, ngày mai làm phiền anh rồi." Sở



!




Nhiễm cười khúc khích vỗ vai Thường Ninh.



Khóe miệng Thường Ninh không khỏi giật giật, anh chỉ hi vọng ngày mai trôi nhanh một tí.



!




Ngày hôm sau.



Thường Ninh chở Sở Nhiễm đến Nhất Trung Phàn Thành.



!






Trên đường đi, Sở Nhiễm lại bảo anh đến đón Tư Đồ Dĩ Hà.



Hai cô gái ngồi trên xe cứ ríu rít cả đường, còn Thường Ninh thì chỉ tập trung lái xe.



!




Đến cửa trường học, Thường Ninh lắp bắp kinh hãi.



Bởi vì ở đó đỗ đầy một loạt xe sang.



!




Tuy chiếc xe này của anh cũng được gọi là sang, nhưng lại không được bắt mắt cho lắm, mà lại nhận về một loạt ánh mắt ghét bỏ.



"Này, tên lái Volkswagen cẩn thận chút, đụng trúng BMW nhà người ta, anh đền không nổi đâu đó!”



!




Ngay cả bảo vệ trước cổng cũng khinh khỉnh lơn tiếng dặn dò.



Thường Ninh chỉ lắc lắc đầu, lời nói chuyện với gã, anh tìm một chỗ đỗ xe rồi đồ ở đó.



!




Sở Nhiễm hừ một tiếng, “Mắt chó mà đi chê người ta thấp hèn!"



"Được rồi Nhiễm Nhiễm, xuống xe thôi.” Thường Ninh xuống xe trước rồi nói.



!




Sở Nhiễm và Tư Đồ Dĩ Hà cũng theo sau xuống xe.



Cũng lúc này, một chiếc Land Rover chạy đến.



!




Tên bảo vệ gác cổng cũng chạy đến theo.



"Này, tên chạy Volkswagen, đổi chỗ đỗ xe khác đi, chỗ này để cho Land Rover đỗ." Thường Ninh nhíu mày, "Rõ ràng là tôi đến trước, sao tôi phải nhường cho xe kia?"



!




Vốn xe rất đông, chỗ đỗ xe cũng đầy, khó khăn lắm anh mới tìm được một chỗ.



"Anh không thấy người ta chạy Land Rover sao, hơn nữa anh nhìn xung quanh xem, toàn là xe sang, chạy chiếc Volkswagen như anh mà cũng dám đến đây góp vui sao."



!




"Đều là đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, liên quan đến lái xe gì sao?" Thường Ninh nhướng mày hỏi.



"Đương nhiên là có liên quan, cũng giống như đi ăn ở nhà hàng thôi, có tiền thì được vào phòng ăn, không có tiền thì ngồi xổm ngoài đại sảnh." Tên bảo vệ lớn tiếng nói một cách đương nhiên.



!




Thường Ninh nghe xong cạn lời, nói cũng có vẻ hợp lý ghê.



"Anh rể, đừng để ý ông ta, chúng ta đi vào thôi." Sở Nhiễm kéo Thường Ninh, hung dữ trừng mắt với gã bảo vệ.



!




Gã bảo vệ rõ ràng biết cô, chỉ là vừa rồi không để ý đến thôi.



Còn giống như khả sợ Sở Nhiễm nữa, không dám lên tiếng nữa, chỉ biết nói thầm trong miệng gì đó.



!




“Ôi, không phải đây là công chúng trốn học Sở Nhiễm của chủng ta hay sao?"



Cũng lúc này, một nữ sinh bước xuống từ Land Rover, nữ sinh này mặc một chiếc váy đắc tiền, cách ăn diện thật sự xinh đẹp, dáng vẻ kiêu ngạo.



!




Thấy nữ sinh này, Sở Nhiễm chỉ xem thường, không để ý đến.



Ngay cả Tư Đồ Dĩ hà cũng xoay đầu đi, không thèm để ý đến nữ sinh đó.



!




Sau đó, một người đàn ông có vẻ giàu có bước xuống xe.



Anh ta chỉ chỉ xe của Thường Ninh, “Đây là xe của anh sao?"



!




Thường Ninh chỉ gật đầu.



"Bây giờ anh không đi đúng không? Có tin tôi trực tiếp lái xe đè bẹp xe anh không, còn không mau chạy đi chỗ khác!” Vẻ mặt người đàn ông giàu có đầy khinh bỉ, vô lễ nói.



!




"Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi."



Thường Ninh không để ý đến mấy loại người như vậy.



!




"Này, Sở Nhiễm, đây không phải là anh rể ăn hại nhà cậu sao, cậu thật là, ở nhà không có người hả? Dẫn theo tên anh rể ăn hại này cho đủ sĩ số chứ gì."



Nữ sinh kia bước lên phía trước một bước cản đường bọn họ.



!




"Uông Dao, tôi dẫn ai đến liên quan gì đến cậu? Tránh ra!" Sở Nguyệt trùng mắt với nữ sinh kia.



Nữ sinh tên Uông Dao kia đột nhiên khóc rống lên, “Ba, con nói ba nghe, bình thường là cậu ta bắt nạt con, lần trước còn ném bàn của con từ trên lầu xuống đó!"



!




Tên đàn ông giàu có nghe xong, phút chốc giận tím mặt, “Mẹ nó, hóa ra là con ranh này bắt nạt con gái tôi!"



Nói rồi, nâng tay định tát Sở Nhiễm một cái.



!




Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK