**********
Sau đó Lục Vũ Trầm nhìn vợ chồng Sở Sơn Hà cười nhẹ, “Bác trai bác gái, hôm nay cứ để con làm chủ, mời mọi người ăn bữa cơm được không ạ?"
Bị gọi liên tiếp mấy tiếng bác trai bác gái, làm cho vợ chồng Sở Sơn Hà sướng đến run người.
Họ liên tục gật đầu nói: "Vậy cảm ơn Lục thiếu gia quá rồi! Sở Nguyệt, con còn không mau cảm ơn Lục thiếu gia!”
Bao hết cả nhà hàng như thế này để mời bọn họ ăn cơm, số tiền này cũng lớn thật sự, bọn họ chưa bao giờ được trải qua chuyện này, vui sướng đến tột cùng, có gì mà không vừa lòng đâu chứ.
Sở Nguyệt có chút chau mày, đang muốn nói gì đó.
Thường Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô ấy, "Bà xã, nếu như người khác đã bằng lòng mời chúng ta bữa cơm, có gì phải khách sáo đâu chứ."
Nếu như người ta đã muốn làm đòn gánh, thì thật sự không cần thiết phải đi khách sáo làm gì, dù gì tên nhóc này còn có thể làm trò gì cơ chứ, anh ấy cũng đỡ tiền phải mua nhà hàng này.
Nói chung cũng chỉ vì ăn bữa cơm mà thôi.
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà còn cả Trần Phương đều lập tức nhìn sang Thường Ninh với một ánh mắt khinh bỉ.
Lục thiếu gia nhà người ta vừa đến liền bao trọn cả nhà hàng, cái tên rác rưởi này ở đây nửa ngày mặt mày lúc nào cũng xám xịt, còn có thể mở miệng nói chuyện sao.
Nhưng Trần Di hiện tại đang lười ngó ngàng đến anh, "Em gái, chị nói cho em, vị này chính là đại thiếu gia của nhà họ Lục, gia tộc đứng đầu Phàn Thành của chúng ta.”
"Chào Lục thiếu gia!" Trần Phương cũng nhanh chóng nặn ra nụ cười chào hỏi trên khuôn mặt.
Không nghĩ ra được rằng hôm nay có thể gặp được đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu Phàn Thành, xem ra rất quen biết với gia đình nhà sở Nguyệt, còn đặc biệt bao trọn cả nhà hàng, đây mới gọi là hàng xịn thứ thiệt chứ.
"Chào dì ạ!" Lục Vũ Trầm cười cười đáp trả một tiếng.
Trần Phương kinh ngạc đến độ che miệng lại, đại thiếu gia của một gia tộc đứng đầu lại có thể gọi cô ta một tiếng dì.
Trong chốc lát hảo cảm của cô ta đối với Lục Vũ Trầm càng gia tăng.
Bà nhanh chóng kéo con gái qua, “Lục thiếu gia, đây là con gái của tôi Dương Ngữ Nhân, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn chưa yêu đương gì đâu!"
"Ngữ Nhân, con còn ngơ ra đó làm gì, mau lại chào hỏi Lục thiếu gia một tiếng đi."
Nhìn kiểu đó giống như muốn mang con gái gả nhanh cho Lục Vũ Trâm vậy.
Dương Ngữ Nhân cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn sợ mất thể diện, chào hỏi anh ta một tiếng.
Lục Vũ Trầm chỉ cười nhẹ một cái, sau đó đến bên cạnh Sở Nguyệt.
"Sở tiểu thư, chúng ta lên trên thôi, ở đây ăn cơm thì ngồi trên tầng đỉnh là tốt nhất, vừa thưởng thức mỹ vị vừa ngắm phong cảnh, đời người được mấy lần!"
Anh ta cố làm ra cử chỉ nho nhã.
Điều đó khiến Sở Nguyệt âm thầm chau mày, cô có một cảm giác lạ rằng tên Lục Vũ Trầm này hôm nay mời cô ấy ăn cơm còn có ý gì khác.
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng có một chút ngo ngác, lẽ nào Lục thiếu gia có ý với sở Nguyệt? Lục thiếu gia không phải đang theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Bạch sao?
Có điều, kiểu loại công tử như này cũng không thể nói chắc được, có thể là đã nhìn trúng con gái nhà họ cũng không chừng.
Trong ánh mắt của bọn họ cũng có gì đó lóe lên.
Trần Phương ngay lập tức có chút không hiểu nổi, con gái của bà ta luận về vẻ ngoài cũng không kém, Lục thiếu gia còn chẳng hề có một chút để ý, ngược lại hình như còn có chút ý gì với Sở Nguyệt, Sở Nguyệt đã hết hôn còn sinh luôn cả con rồi đó.
Mấy tên đại thiếu gia này, khẩu vị thật không bình thường nhỉ.
"Sở Nguyệt, vậy chúng ta cùng nhau đi lên thôi." Thường Ninh chỉ là cười cười nói.
Anh ấy mới chả sợ Lục Vũ Trầm bày ra cái trò gì, dám gây chú ý với vợ của anh, sợ rằng không biết từ chết viết ra làm sao.
Sở Nguyệt nhìn anh ấy một cái rồi gật đầu, dù gì có anh chồng này ở bên cạnh, cô thật sự không có gì phải lo lắng cả.
"Mả cha nó, ông đây chỉ ngồi ăn có bữa cơm, có liên can gì đến thằng cha nào? Dựa vào gì mà muốn đuổi tụi tôi đi?"
Một hàng người vừa mới lên tầng đình, liền nghe thấy giọng nói cộc cằn thô lỗ vang lên.
Chỉ nhìn thấy một người phục vụ cùng với một người mập mạp mặc tây trang đang đứng trước một vàn người.
Người mập mặt tây trang chính là ông chủ của nhà hàng này, ông ta đang cười cười.
"Các vị, thật là ngại quá, bởi vì tình hình hôm nay rất đặc biệt, nhà hàng này của chúng tôi đã được khách khác bao trọn rồi, còn về phần ăn của mọi người sẽ được đến bù gấp đôi, vẫn mong các vị thông cảm cho.”
Trên căn bản tất cả khách đều rời khỏi rồi, dù gì ăn uống miễn phí một bữa còn được đền bù gấp đôi tiền, cứ cho là chưa ăn hết đi nhưng cũng gói mang đi, chuyện này ai mà không vui cơ chứ.
Nhưng chỉ có bàn khách này dường như không hề có ý rời khỏi.
Trước đó quản lý của nhà hàng đã đến nói chuyện qua, nhưng đều bị bàn khách này chửi đuổi đi.
Ông chủ của nhà hàng chỉ đành đích thân đi qua.
"Cái mụ nội nó, ông đây nói còn chưa rõ hả, ông đây chỉ muốn yên ổn ăn bữa cơm thôi, đền bù gấp đôi cái đầu mày!"
Am!
Anh ta là một tên đồ con, bắp tay còn to hơn cả bắp đùi, nói xong liên vô lên bàn cái ấm một cái.
Bàn bị đập rung lên một cách mãnh liệt.
Đồng thời tất cả ánh mắt của những vị khách trên bàn ăn đó đều đổ dồn về phía ông chủ nhà hàng.
Đám người đó người nào người nấy đều trông có vẻ to cao vạm vỡ, đô con mạnh mẽ, vừa nhìn là đã biết không phải người bình thường.
Ông chủ của nhà hàng bị dọa đến độ muốn chạy trốn.
Mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, biết rằng hôm nay đã gặp phải rắc rối lớn.
Người phục vụ đứng bên cạnh ông ta còn bị dọa hơn nữa đến mặt mũi biến sắc.
Cũng vào lúc này, ông chủ của nhà hàng đã nhìn thấy Lục Vũ Trầm đi lên.
Nhanh chóng chạy lại đón tiếp.
Gương mặt ông ta buồn bã: "Lục thiếu gia, xin lỗi, còn có một bàn khách hiện tại vẫn không có cách nào thuyết phục rời khỏi."
Lục Vũ Trầm gật gật đầu, tình cảnh vừa nãy anh ta cũng nhìn thấy rồi.
“Sở tiểu thư, bác trai, bác gái, hai người đợi một chút a.
Sau đó anh ta liền đi về phía bàn khách kia.
"Các vị, mọi người có thể thông cảm một chút chứ, tôi bằng lòng đền bù gấp 10 lần!"
Dù gì anh ta đã bỏ ra biết bao công sức, không thể để một bàn người này phá hỏng đi bầu không khí.
Anh ta cho rằng không có việc gì mà tiền không giải quyết được, nếu không giải quyết được thì chắc chắn là do ít tiền.
Tóm lại anh ta rất tự tin, bỏ ra tiền đền bù gấp 10 lần, đám người này sẽ không có lý do gì mà không cho anh ta sỉ diện.
Sở Sơn Hà và Trần Phương nghe thấy liền sục sôi cả lên, gì mà gọi là thiếu gia gia tộc hàng đầu, phải gọi là, Lục thiếu gia khí phách.
Còn Thường Ninh thì lại đứng ở một bên khẽ lắc đầu, tên Lục Vũ Trầm này muốn ra vẻ cũng không xem thử đối phương là kiểu người gì.
Đám người đó vừa nhìn là đã biết không dễ dây vào rồi, nghe khấu âm còn là người ở tỉnh thành kế bên.
Người ta mà cho cậu miếng sĩ diện nào mới lạ.
"Tiền đền bù gấp 10?” Vị nam nhân hảo hán đại điện cho bàn khách đó quét mắt qua người Lục Vũ Trâm một lượt, “Cậu có vẻ rất giàu có nhỉ?"
"Vị này là đại thiếu gia của nhà họ Lục!” Ông chủ của nhà hàng gấp gáp giới thiệu.
Dù gì mặt mũi nhà họ Lục ở Phàn Thành này ai mà dám đụng vào.
"Nhà họ Lục?” hảo hán đó nặn ra một nụ cười lạnh, "Nhà họ Lục kinh khủng lắm sao? Ông đây ăn cơm thì liên quan mẹ gì đến nhà họ Lục?”
Lục Vũ Trầm nhắn mày cười nhẹ, “Các vị, tôi chỉ hi vọng rằng các vị sẽ thông cảm cho tôi một chút, nếu mà đến bù gấp 10 lần còn không vừa lòng thì tôi..."
Bốp!
Lời của Lục Vũ Trầm còn chưa nói xong thì đã thấy đối phương thẳng tay quạt cho anh ta một củ bạt tai. "Cút, ai còn dám làm phiền ông đây ăn cơm thì đừng trách ông đây không khách sáo!"
Lục Vũ Trầm loạng choạng vài bước mới đứng vững lại được.
Trên mặt ngoài vết sưng tấy, gương mặt còn ửng đỏ cả lên.
Anh ta không nghĩ ra được đối phương sẽ trực tiếp ra tay với anh ta.
Còn vợ chồng Sở Sơn Hà và Trần Phương cũng chết đúng
Đám người này là ai cơ chứ, tại sao lại dã man đến như vậy.
Trần Di lập tức chạy qua bên đó, chỉ vào mặt đám người lớn tiếng nạt nộ: “Các người không muốn sống nữa hay gì, đến cả Lục đại thiếu gia cũng dám đánh!"
Anh chàng đó vỗ vào bàn một cái, chồm người một chút đến ngay trước mặt của Trần Di, "Bà cô già thối, tôi thấy bà mới chán sống rồi đấy!”
Rồi sau đó vươn tay ra một cái, muốn hất Trần Di ra ngoài.
Trần Di sợ đến mức mặc mày tái lại, toàn thân bị dọa đến phát run.
Những người khác đều không nghĩ được rằng gã đó đến cả phụ nữ còn đánh, cần bản không kịp phản ứng gì.
Mắt họ trông thấy bàn tay to kệch ấy sắp giảng xuống gương mặt của Trần Di.
“Ngươi đánh cái tên đó chả sao, dám đánh cả mẹ vợ của ta thì không được rồi!"