**********
Hai anh em Thường Ban Thường Tủ lắc đầu, "Đương nhiên là không có quan hệ gì, đại soái Kiêu Long rất có thể chỉ là vừa trùng hợp đi ngang qua đó.”
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng với Thường Ninh mà, Thường Ninh làm sao có thể có quan hệ gì với nhân vật như đại soái Kiêu Long được, cảm thấy Thường Ninh chỉ là ăn may thôi, ngày hôm đó vừa đúng gặp được đại soái Kiêu Long.
Nếu không, không chừng cỏ trên mộ cũng có thể mọc ra.
"Vậy có nghĩ là, cậu ta mượn thế của đại soái Kiêu Long, xử lý Vương Chấn Đông?" Sở An Hải cau mày hỏi.
Hai anh em Thường Ba và Thường Tủ gật đầu, "Hôm đó chúng tôi còn thấy hai anh em Vương Chấn Đông mang theo quà cáp đi tạ lỗi thím của chúng tôi, Vương Chấn Đông còn nịnh nọt, tặng một tấm thẻ vàng cho Thường Ninh."
Sở An Hải có vẻ đã hiểu ra gì đó.
Hèn gì hôm qua thằng nhãi đó còn không thèm để Vương Chấn Đông vào mắt, thì ra là có một nguyên nhân.
Vậy Vương Chấn Đông giúp Sở Nguyệt, cũng không phải như hắn nghĩ, có chuyện tình với Vương Chấn Đông, mà là thằng nhãi này ở sau lưng bày trò.
"Vậy cũng giải thích được, tại sao lúc đó bọn họ có thể bước vào đại soái phủ!"
Ông cụ Sở lúc này trầm mặc lên tiếng: “Mọi thứ cũng chỉ là do việc di dời đó, để cậu ta quen biết được đại soái Kiêu Long, đây cũng là chính là cảnh tượng mà cậu ta nói rằng chúng ta không thể tưởng tượng nổi!”
"Nhưng cho dù là vậy, nhân vật như đại soái Kiêu Long, cũng không thể trọng thị người có thân phận như cậu ta được." Sở An Hải có chút nghĩ không thông suốt.
“Đại soái Kiêu Long có trọng thị cậu ta hay không, không quan trọng, quan trọng là, cậu ta đã mượn được thế của đại soái Kiêu Long, Vương Chấn Đông chính là một ví dụ tốt nhất, với lại thư kí Cao cũng vậy, cho nên rất nhiều người bắt đầu nịnh nọt cậu ta!"
Ông cụ Sở cầm cây nạng, tức giận nói.
Hôm qua ông nghĩ kiểu gì cũng không ra, tại sao bí thư Cao lại quen biết Thường Ninh, còn có đại tiểu thư nhà họ Bạch, và Y Thanh Sơn cũng gọi anh là ngài Thường, thái độ cung kính như vậy.
Cho đến khi biết được chuyện này, ông mới cảm thấy mọi thứ đều rất rõ ràng.
Sở An Hải có chút trầm mặc.
Đúng thật như vậy, cho dù đại soái Kiêu Long không trọng thị gì cậu ta, nhưng thế đã được cậu ta mượn rồi.
Dù sao thì thế của đại soái Kiêu Long cũng đủ để một số người điên cuồng lên.
Chết tiết, chuyện như vậy sao lại không sớm đi điều tra.
Nếu không thì, nhà Sở chắc chắn sẽ không phải nằm trong cục diện như ngày hôm nay.
Ông tức giận nằm chặt nắm tay.
Ông cụ Sở lúc này phất tay, để hai anh em Thường Ba, Thường Tủ lui xuông.
Hai anh em nhìn nhau, "Ông cụ Sở, nếu ngài vẫn còn tin tức muốn chúng tôi giúp ngài tìm hiểu, chúng tôi có thể nghe lệnh bất cứ lúc nào."
"Được, vậy các người tiếp tục để ý tình trạng của cậu ta giùm ta, lợi ích chắc chắn không thiếu cho các người!"
Ông Sở lần nữa phất tay.
Có câu này, hai anh em Thường Ba và Thường Tú mới yên tâm rời khỏi, dù gì thì bọn họ khó khăn lắm mới có được cơ hội phát tài, sao có thể bỏ qua được.
"Ba, vậy giờ làm gì?"
Đợi hai anh em đó rời khỏi xong.
Sở An Hải đỡ ông cụ Sở ngồi xuống, hỏi.
"Con thừa nhận là đã sơ ý và coi thường cậu ta, nhưng mà, đây dù sao cũng không phải là bản lĩnh thật của cậu ta, nhà Sở chúng ta hoàn toàn không cần phải sợ cậu ta!”
Ông cụ Sở uống một ngụm trà, lạnh lùng nói: "Đại đại soái Kiêu Long không thế lúc nào cũng ở lại đây, chỉ cần đợi đến lúc đại soái Kiêu Long rời khỏi Phàn Thành, cậu ta liền lập tức trở lại như cũ thôi, có gì mà phải sợ!"
Sở An Hải cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, nói toẹt ra thì, cậu ta vẫn là Thường Ninh đó thôi, nếu như không có thế của đại soái Kiêu Long, không ai thèm để ý cậu ta đâu, nhà Sở chúng ta thật sự không cần phải sợ.”
"Lần trước kêu con vào thành, đường dây đó tiến hành như nào rồi?" Ông cụ Sở lúc này buông xuống tách trà, hỏi.
Sở An Hải lập tức nghiêm túc.
"Mọi thứ đều rất thuận lợi, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ thành công.”
"Được! Có đường dây thành thị rồi, sợ gì mất đi hợp tác của Phàn Thành, nhà Sở chúng ta vẫn có thể tiếp tục phát triển, thậm chí có thể trở thành gia tộc cấp độ thành thị, để ba coi lúc đó, còn ai dám không để nhà Sở chúng ta vào mắt!”
Trong mắt ông Sở lóe sáng.
Còn Sở An Hải thấy bộ dạng của ông lão, âm thầm chau mày, ông già này là không định nhượng vị sao!
Đến buổi trưa, Thường Ninh đã thành công qua được cấp độ hai.
Tuy trong quá trình, cơ thể bị thương mấy chục lần, nhưng anh cảm thấy cũng không quá đau đớn.
Thông qua huấn luyện hai này nay, anh phát hiện bản thân ngoài lực lượng ra, cường độ của cơ thể cũng có chút vượt qua người thường.
Nếu là người bình thường, e rằng sớm đã bị những túi cát đó đập đến nội thương rồi.
Thấy anh vượt qua vòng hai với tốc độ như vậy, mà còn bị túi cát đập vào mấy chục lần, cũng không có chuyện gì, lần nữa khiến cho đội trưởng Phương há hốc mồm.
Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cậu Ninh một tháng cũng không cần liền có thể qua được hết các vòng.
Chẳng lẽ lần nữa sản sinh ra một nhân vật xuất chúng?
Thường Ninh tắm xong, thay một bộ đồ khác, chuẩn bị đi rước Sở Nguyệt tan làm về.
Dù sao thì hôm nay Sở Nguyệt cũng nói rồi, phải đãi dì hai một bữa ăn.
Sở Nguyệt bảo là đã đặt một nhà hàng trên nước, cũng khá đặc biệt.
Cũng khá có tiếng ở Phàn Thành.
Những người đến vì danh tiếng cũng rất nhiều.
Đương nhiên thu phí cũng không hề rẻ, bàn còn phải đặt sớm.
Vốn dị Thường Ninh định đề nghị đến hội Vàng Kim, dù sao thì đến đó ăn cũng không phải lo lắng gì.
Nhưng Sở Nguyệt hình như có chút cách ly với hội Vàng Kim, cho nên Thường Ninh cũng thôi.
Bởi vì xe lần trước không chở được nhiều người như vậy, hết cách, Thường Ninh chỉ có thể để Sở Nguyệt lái xe chở ba vợ, mẹ vợ và Trần Phương đến nhà hàng trước.
Rồi bản thân dẫn theo đứa con, Sở Nhiễm và Dương Ngữ Nhân chuẩn bị bắt taxi đi.
Thậm chí anh có chút nóng lòng, muốn ngay lập tức đi mua chiếc xe, dù sao thì một chiếc thật sự không đủ dùng.
Đang trong lúc chờ taxi.
Một chiếc xe Land Rover Range Rover mới toanh dừng cách bọn họ không xa.
Một người đàn ông trung niên trông rất giàu có nhảy xuống xe.
Với tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt bọn họ, anh ta cúi đầu xuống đến đầu gối, chào nói: “Ngài Thường, cô Sở, tôi có gì giúp được hai người không?"
Thì ra người này chính là người bị Sở Nhiễm Thường Ninh dọa khùng – Hoàng Khánh.và
Hôm đó hai cha con ông ta quỳ lạy đòi làm người giúp việc, Sở Nhiễm nói có thể nghĩ lại, mới tha cho bọn họ.
Nhưng thân phận người giúp việc của hai người họ vẫn chưa được sự thừa nhận chính thức của Sở Nhiễm, nên ông ta đến bây giờ vẫn hoảng sợ.
Thường Ninh nhìn sang Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm chỉ nhún vai, “Không phải thiếu xe sao, bây giờ có rồi."
Sau đó cô đưa tay ra trước mặt Hoàng Khánh, "Để lại chìa khóa xe đi, ông có thể cút rồi!"
Hoàng Khánh lập tức hai tay dâng chìa khóa xe lên.
Anh vốn định nói gì đó, nhưng sau khi bị Sở Nhiễm lạnh lùng quét mắt qua.
Anh liền toàn thân toát mồ hôi lạnh, với tốc độ nhanh nhất biến mất.
Cảnh này làm cho Dương Ngữ Nhân ngây người ra.
"Nhiễm Nhiễm, đó là ai vậy, đến đây là để tặng xe sao?”
"Người quen của anh rể tôi!" Sở Nhiễm chỉ đáp lại.