**********
Những người này ngày càng gần Thường Ninh, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, trông như một trăm mấy con sói bị bỏ đói nhiều ngày, nhào đến Thường Ninh.
Ngay lúc này, Thường Ninh di chuyển.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt ngang.
Ngay sau đó một thân ảnh ngã xuống đất.
Ở trên cổ của họ, rõ ràng nhìn thấy một vết máu, đang chảy ra bên ngoài.
Rất nhanh, những con người ngã xuống ngày càng nhiều, máu trên mặt đất cũng ngày càng nhiều, hoàn toàn nhuốm đỏ một mảnh đất.
Lúc người cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Lưu Nguyên Kiệt cùng với ba tên võ giả, đồng tử đều mở to.
Lúc bọn họ nhìn thấy Thường Ninh chuyển động.
Có thể bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước, đám người đó không đủ sức giết được Thường Ninh.
Nhưng khi bị Thường Ninh giết ngược lại với tốc độ nhanh như vậy, lại quá không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là Lưu Nguyên Kiệt, chỉ cảm thấy tê da đầu.
Còn ba tên võ giả đó thì sắc mặt không còn dám quá vô ý rồi.
Thường Ninh lúc này cũng vứt đi cây đao trong tay. Đó là cây đao anh ta giật được từ tay của người đàn ông đầu tiên.
Những người vốn sẽ không chết, tiếc là quá tham lam rồi. Vì một trăm tỉ, đều chìm vào sự điên cuồng cho nên anh chỉ có thể giết hết bọn họ.
Sau đó anh lạnh lùng nhìn sang ba tên võ sĩ đó.
"Nhóc, được đấy chứ, thân thủ không tệ!” Tên lão giả lúc này cũng không còn nhắm nửa mắt, ngược lại nghiêm túc nhìn kĩ Thường Ninh, nhưng sau đó lại lạnh lùng nói: “Nhưng đừng nghĩ là giải quyết được đám người bình thường, liền tự tưởng là mình rất mạnh.”
"Em trai, em thật khiến chị bất ngờ quá, tới lúc giết người, còn tàn nhẫn chị nữa!" Trên gương mặt diêm dúa của người đàn bà đó đã không còn nụ cười.
"Nhóc, để ta thử xem cậu như nào!" Còn người đàn ông đen mặt lúc này cười lên một tiếng.
Ngay sau đó, trong tay đã cầm chặt một cây đao xông đến trước mặt Thường Ninh, một đao chém ra!
Nhìn thấy cây đao nhớp nhoáng ánh sáng, rất nhanh chém đến, Thường Ninh chỉ thân ảnh chớp một cái, sau đó trực tiếp đưa ra một cánh tay, trong chớp mắt quàng chặt lấy cổ của người đàn ông đen mặt đó.
Cảnh tượng này, khiến mọi người hốt hoảng.
Sao lại như vậy được?
Người đàn bà diêm dúa cùng với lão giả đồng thời phát ra một tiếng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, cho dù có là bọn họ đối mặt với nhát đao đó từ người đàn ông mặt đen, cũng phải tốn không ít công phu mới có thể né được.
Nhưng tên nhóc này lại nén được dễ dàng như vậy.
Mà còn kịp thời ra tay, nắm chặt lấy cổ của người đàn ông đen mặt.
Đây rốt cuộc là thân thủ gì vậy?
Bọn họ nào biết được, Thường Ninh trải qua những huấn luyện mà Kiêu Long thiết kế, cộng thêm anh bây giờ cũng đã khác xưa rất nhiều, bất kể là tốc độ thân thủ, hay là các năng lực phản ứng khác cũng không phải thứ bọn họ tưởng tượng được.
Người đàn ông đen mặc đồ cũng kinh ngạc vô cùng, "Nhóc, cậu, cậu dám đánh lén?"
Bị Thường Ninh bóp cổ, hắn ta khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ.
"Đánh lén ngươi?" Thường Linh khẽ nhếch khóe miệng, ngay sau đó, trên tay dùng lực.
Một tiếng rắc!
Cổ của người đàn ông đen mặt đó gãy rồi.
Đôi mắt của hắn ta như con cá chết, cho đến lúc chết, hắn ta cũng không thể tin được, Thường Ninh lại trực tiếp giết chết hắn ta như vậy.
Bụp!
Xác của người đàn ông đen mặt đó bị vứt trên mặt đất.
Không khí có chút ngưng trọng.
Lão giả và người đàn bà diêm dúa thậm chí còn có chút không hoàn thần lại được.
Bởi vì bọn họ không thể nào tin được, Thường Ninh lại giết chết người đàn ông đen mặt đó như vậy.
Còn Lưu Nguyên Kiệt chỉ cảm thấy lạnh người.
Tên nhóc này sao có thể mạnh như vậy?
Chân cũng bắt đầu lùi về sau.
"Em trai, em có vẻ rất lợi hại, xem ra chị không phải đối thủ của em rồi, lần sau chúng ta gặp lại!"
Người đàn bà diêm dúa đó cười nhẹ, sau đó quay lưng bỏ đi.
Nhưng sau khoảnh khắc đó, cô ta đột nhiên phủi hai tay áo về phía Thường Ninh.
Một làn khói màu đỏ xông về hướng Thường Ninh.
Còn lão giả thấy làn khói màu đỏ này cũng nhanh chóng lui về sau không ít.
Mắt thấy Thường Ninh đã bị làn khói đỏ đó bao bọc.
Người phụ nữ diêm dúa đó cười lớn một tiếng, “Em trai, khói của chị có thơm không, chị nói em nghe, loại khói này thơm lắm, nhưng nó lại có độc, có thể khiến từng miếng thịt của em thối rữa rơi xuống..."
Nhưng lời của cô ta còn chưa dứt, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Chỉ nhìn thấy làn khói màu đỏ đỏ twf từ ngưng tụ lại, thân ảnh của Thường Ninh cũng dần dần hiện ra, làn khói đó cuối cùng ngưng tụ lại thành một nắm đấm lơ lửng phía trên bàn tay Thường Ninh.
"Nếu cô thấy thơm, vậy thì trả cho cô!"
Thường Ninh vừa nói, lòng bàn tay di chuyển.
Làn khói đó như là một viên đạn bắn vào người phụ nữ diêm dúa đó.
Sau đó trực tiếp bắn vào trong cơ thể của người phụ nữ diêm dúa. Người đàn bà đó mở miệng, định nói gì đó, nhưng trên mặt ngoài sự hoảng sợ, đã hoàn toàn không nói nên lời.
Sau đó, chỉ thấy gương mặt cô ta với tốc độ cực nhanh bắt đầu thối rữa
"A!"
"Không!"
Cô ta điên cuồng hét lên, bắt đầu dùng bàn tay che mặt.
Kèm theo từng dòng máu chảy, da thịt của cô cũng bắt đầu rơi xuống.
Cô ta lăn lóc trên sàn, phát ra tiếng kêu thảm khốc.
Thấy màn này, Thường Ninh có chút tế da đầu, làn khói độc này quả ác, may là bây giờ anh có thể dùng hơi để bảo vệ thân thể, nếu không thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Còn lão giả kia bây giờ trực tiếp rung chuyển thân thể, muốn bỏ chạy.
"Chạy? Còn muốn trốn chạy đi đâu nữa? Cho cơ hội ông không chạy, bây giờ muốn trốn, có phải đã trễ rồi không!”
Thường Ninh hướng về phía lão giả đó, đánh vào không khí một quyền!
Phụt!
Lão giả đó phun ra một bãi máu, có thể ngay lập tức ngã xuống mặt đất.
Ông ta nửa người bò dậy, hoảng sợ chỉ Thường Ninh, "Cậu, cậu, cậu đã đạt đến Khí Sư Đoạn!"
"Khí Sư? Cái gì là Khí Sư ? » Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
Lão giả kinh ngạc nhìn Thường Ninh, ông ta không hiểu vì sao Thường Ninh đạt đến thực lực như vậy mà lại không biết Khí Sư là gì?
"Khí Sư tức là đã đạt đến, khí công bên ngoài, cảnh giới cách không thương người!"
Giọng lão giả khàn khàn nói.
Ông rất không hiểu, đối phương trẻ tuổi như vậy, sao lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy.
Phải biết rằng, có một số người luyện võ, suốt đời có thể cũng không thể luyện được nội thể ra khí.
Cho dù là luyện ra được rồi, cũng rất ít người làm được khí công bên ngoài, cách không thương người.
Ví dụ như bản thân ông ta, ông sớm đã ở hai mươi năm trước luyện được ra khí, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt đến khí công bên ngoài.
Đối phương còn trẻ tuổi như vậy, mà lại đạt được cảnh giới đó rồi.
E rằng ông ta nói ra, cũng không ai tin.
Thường Ninh chỉ mìm cười, “Thì ra bây giờ tôi đã được xem là một Khí Sư rồi."
Nhưng sau đó, anh lắc đầu, bản thân tuy đã có thể làm được khí công bên ngoài, nhưng so với Kiêu Long, CÓ vẻ vẫn còn khoảng cách nhất định.
Thấy anh có vẻ không hài lòng về thực lực của bản thân, lão giả há hốc mồm.
Phải biết rằng, trẻ tuổi như vậy đã có thể bước vào danh sách Khí Sư, cái này mà trong Bát Môn, chắc chắn sẽ là đối tượng mà các môn đều muốn tranh giành để cung phụng.
Đồng thời, lão giả cũng rất tò mò, đối phương không biết đến Bát Môn, cũng không biết Khí Sư, vậy cậu ta rốt cuộc là ai>
Thường Ninh lúc này chỉ lạnh lùng nhìn lão giả.
Cơ thế lão giả run nhẹ, bây giờ ông ta đến dũng khí nhìn Thường Ninh một mắt cũng không có nữa rồi.
“Có thể nào không giết tôi không?" Lão giả van xin. "Cho tôi một lí do để không giết ông." Thường Ninh nhàn nhạt nói.
"Tôi Kim Trường Phong nguyện làm người hầu, chung thân phục tùng bên cạnh công tử!” Lão giả ngay lập tức quỳ xuống, đầu cúi xuống sát mặt đất.
"Muốn làm người hầu của tôi?” Khóe miệng Thường Ninh nhẹ nhếch lên, “Vậy ông có lợi gì cho tôi?"
Dù sao thì giết chết người này, cũng chẳng có gì khó khăn, nhưng mà lão già này trông có vẻ còn có tí giúp ích được.
Kim Trường Phong ngay lập tức bò dậy, không nói lời nào.
Trực tiếp chỉ ra Lưu Nguyên Kiệt đang núp phía sau núi giả.
“Xin tha mạng, tha mạng...
Vốn dĩ Lưu Nguyền Kiệt định bỏ chạy, nhưng nhìn thấy Thường Ninh một quyền cách không liền đánh gục Kim Trường Phong.
Bị dọa đến mức đứng không vững, chỉ có thể núp ở phía sau núi giả.
Bây giờ, nội tâm của hắn ta tràn đầy sự hối hận. Hối hận không nên trả thù cho con trai mình.
Hối hận hơn nữa là không nghe lời khuyên của con trai lớn, cố chấp đến đây để trả thù
"Tôi đã từng cho cậu cơ hội, tiếc là cậu không biết trân trọng!" Thường Ninh chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Nếu không phải anh có thực lực, e rằng hôm nay đến cái xác cũng không biết ở đâu.
Cho nên, Lưu Nguyên Kiệt nhất định phải chết!
Rắc!
Kim Trường Phong không đợi Lưu Nguyên Kiệt mở miệng, trực tiếp bẻ gãy cổ của hắn.
Sau đó ông ta quỳ trước mặt Thường Ninh.
"Công tử, bây giờ tôi sẽ đi diệt cả cái Lưu gia!”
"Lưu gia gia chủ đã chết, Lưu gia có diệt hay không cũng không còn khác biệt, bây giờ chỉ xem đại thiếu gia kia của Lưu gia, có biết điều hay không.” Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói.
Sau đó anh lấy ra một chiếc điện thoại, gọi cho Vương Chấn Đông.
"Có chút việc dọn dẹp, đem người đến đây!”
Vương Chất Đông còn tưởng ai bị mù mà lại dám kiếm chuyện với Thường Ninh.
Ngay lập tức đem theo một đám người chạy sang, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong sân.
Suýt được bị dọa đến lăn ra trên mặt đất!