**********
"Vừa nãy những ông chủ lớn kia đến kính rượu anh rõ ràng là nhận sai người nên anh cần phải xin lỗi tôi mới được!" Kha Phong cười lạnh nói.
“Kha Phong, anh bị mù mắt sao, Mấy người kia đến kính rượu với anh ấy giống như là nhận sai người sao?" Bạch Tử Hằng tức giận nói.
Thường Ninh giơ tay ra, bảo Bạch Tử Hằng lùi qua một bên, sau đó lạnh nhạt nhìn Kha Phong: Không nói bọn họ có nhận sai người hay không, cho dù nhận sai thì tại sao tôi phải xin lỗi anh? Vả lại dua vào anh, đủ tư cách để tôi xin lỗi sao?"
"Thằng nhóc thối, một đứa ở rể bỏ đi như mày còn dám ngông cuồng trước mặt bốn thiểu gia sao. Có tin bất cứ lúc nào tao cũng có thể bóp chết mày!” Kha Phong bị dáng vẻ của Thường Ninh làm tức điên, chỉ vào Thường Ninh, lớn tiếng nói.
Hiện tại anh ta đã làm rõ thân phận của Thường Ninh, nên đương nhiên cũng không thèm đặt Thường Ninh vào trong mắt. Thậm chí mặt mũi của Bạch Tử Hằng cũng không nể chút nào.
Dù sao thực ra giữa anh ta với Bạch Tử Hằng vẫn luôn âm thầm đối phó lẫn nhau. Anh ta cũng luôn muốn đạp Bạch Tử Hằng dưới chân mình.
"Thường Ninh, anh đang làm gì anh có biết không? Sao lại có thể nói như vậy với cậu Kha, mau chóng xin lỗi cậu Kha đi!" Lâm Tiểu Nhã ở một bên chỉ trích nói.
“Thằng nhóc thối, tao cảnh cáo mày, nếu hôm nay mày không xin lỗi cậu Kha thì Giang Chí Lâm tao sẽ là người đầu tiên không tha cho màu!” Giang Chí Lân cũng đứng lên lạnh giọng nói.
Dù sao thì căn bản anh ta cũng không đặt Thường Ninh vào trong mắt, thứ ở rể bỏ đi mà còn dám đắc tội với cậu Kha, thật sự không biết lợi hại.
Mà những người khác lại mang thái độ xem kịch.
Chỉ có Vương Dương, mí mắt vẫn luôn giut.
Anh ta rất muốn nói với mọi người rằng cái người này thật sự chính là cậu Ninh kia, là nhân vật mà những người ngồi ở đây chọc không nổi.
Nhưng anh ta không có can đảm đứng lên.
"Anh Dương, anh ta thực sự chính là cậu Ninh kia sao?” Hạ Yên ở bên cạnh anh ta nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi.
Lúc mọi người hoài nghi thân phận của Thường Ninh thì đương nhiên cô ta cũng từng hoài nghi.
Vương Dương mím miệng gật đầu, không kìm được nhìn Thường Ninh, nét mặt tràn đầy sợ hãi: "Chuyện của ngày hôm nay, em tuyệt đối đừng nhiều chuyện xen vào. Ở nơi này không có một ai có thể chọc được anh ta!"
Hạ Yến không kìm được bụm miệng, không nói thêm câu nào nữa.
"Không thì tôi cũng cho anh một cơ hội, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi thì có lẽ tôi còn có thể tha cho anh!"
Lúc này Thường Ninh chẳng hề để ý đến những người khác, chỉ nhìn Kha Phong lạnh nhạt nói.
Cái gì?
Bảo cậu Kha xin lỗi anh?
Còn quỳ xuống xin lỗi.
Tên nhóc này không phải điên rồi chứ?
Tất cả mọi người có chút chết lặng.
Đến cả Bạch Tử Hằng cũng bị kinh ngạc. Lần này anh
Ninh chơi lớn rồi sao? Kha Phong sững sờ một chút, ngay sau đó thi phẫn nộ cực kỳ.
Nghĩ anh ta đường đường là cậu Kha vậy mà lại bị một đứa ở rể bỏ đi nhục mạ như vậy. Anh ta tức đến phổi cũng sắp nổ rồi.
“Nhóc con, tao thấy này muốn tìm chết!"
Kha Phong không kìm được nắm tay vặn đến kêu răng rắc. Anh ta đã từng luyện kỹ năng hai năm với một số vệ sĩ trong nhà, do vậy một hai người bình thường quả thực không phải là đối thủ của anh ta.
Anh ta nhìn thân thể Thường Ninh thì vô cùng tự tin có thể nhẹ nhàng đánh bại đối thủ.
Vừa hay đã lâu anh ta chưa hoạt động gân cốt, hôm nay không ngại tự mình dạy dỗ thằng nhóc này một trận.
"Sao vậy? Anh còn muốn tôi ra tay?” Khóe miệng Thường Ninh giương lên một ý cười, nói.
“Ra tay? Thằng nhóc, nếu như hôm nay mày không thể để tao vừa lòng thì tao sẽ khiến mày bò cũng không thế bò về!" Kha Phong hung dữ cười.
"Đúng vậy, Thường Ninh, biết điều một chút. Cậu Kha không phải là người mà anh có thể chọc vào. Chúng ta tốt xấu gì cũng tính là bạn học cùng lớp nên tôi không hy vọng nhìn thấy kết cục bi thảm của anh. Anh vẫn nhanh quỳ xuống xin lỗi cậu Kha đi!" Lâm Tiểu Nha trợn trắng mắt nói.
Tên này còn thật sự xem mình thành nhân vật lớn sao. Nên biết rằng đối phương chính là cậu ấm số một số hai của Phàn Thành, là người mà đồ bỏ đi như anh có thể chọc vào sao.
"Bây giờ tên nhóc mày quỳ xuống xin lỗi cậu Kha vẫn còn kịp, bằng không thì ai cũng cứu không nổi mày!" Giang Chí Lâm cũng hừ lạnh nói.
"Như vậy, tôi lại cho anh một cơ hội, gọi tất cả những người trong nhà mà anh có thể gọi đến, ví dụ như mấy vệ sĩ gì đó, hoặc chỉ cần là người có thể gọi là cao thủ, đều có thể gọi đến.”
Thường Ninh chẳng thèm nhìn Lâm Tiểu Nha và Giang Chí Lâm, chỉ lạnh nhạt nói với Kha Phong.
Nghe thấy những lời này của anh thì gương mặt của tất cả mọi người đều sửng sờ.
Đơn giản là cảm thấy không thể tin nổi. Đến bây giờ mà cái tên lại còn có can đảm nói những lời này.
Vẻ mặt của Kha Phong ngung đong một chút. Sau đó trong mắt dâng lên sự giận dữ ngất trời.
"Thằng nhóc, hình như mày thật sự muốn tìm chết!”
Giây tiếp theo, anh ta trực tiếp đến trước người Thường Ninh.
"Chết đi cho tao!" Anh ta khẽ hừ một tiếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, giơ nắm đấm lên dập mạnh về phía Thường Ninh.
Dám khinh thường anh ta một cách trần trụi như vậy, nếu hôm anh ta không đánh gãy tay gãy chân của tên nhóc này thì sau này anh ta không thể lăn lộn ở Phàn Thành rồi.
Không thể không nói, một đấm này của Kha Phong, tốc độ và sức mạnh đều không tồi, người bình thường tuyệt đối không chấp nhận nổi một đấm này.
Trên gương mặt Kha Phong lộ ra nụ cười hung dữ. Dường như anh ta đã nhìn thấy gương mặt đây máu của Thường Ninh cùng cảnh tượng anh xin tha.
Mà Giang Chí Lâm và Lâm Tiểu Nha đều đang cười lạnh.
Những người khác cũng đang lắc đầu. Dù sao thì bọn họ đều biết được thân thủ cậu Kha này tương đối lợi hại. Có thể thoải mái làm một người trưởng thành đứt gân đứt cốt.
Chính vào lúc này, khóe miệng Thường Ninh hơi nhếch lên. Sau đó cũng giơ nắm đấm, hướng về phía nắm đấm của Kha Phong.
"Cái thứ không biết lợi hại!" Kha Phong không ngờ rằng Thường Ninh còn dám đấm đối đầu với anh ta, thật là nực cười cực kỳ. Sau đó độ mạnh trên cánh tay cũng tăng thêm không ít.
Bốp!
Hai nắm đấm mạnh mẽ đập vào nhau.
Rắc!
Theo cùng đó là một âm thanh nứt xương rõ ràng.
"Thường Ninh, tôi đã nói rồi, bảo anh nhanh chóng xin lỗi cậu Kha. Bây giờ thì tốt rồi, gãy tay rồi nhỉ." Lâm Tiểu Nha lắc đầu không thôi.
Mọi người đều cho rằng tay của Thường Ninh đã bị gãy rồi.
Nhưng mà, một màn sau đó khiến nét mặt của bọn họ mang đầy sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy cổ tay của Kha Phong đã bị con chín mươi độ, sắc mặt của anh ta cũng trắng bệch giống như một người chết vậy, ôm lấy cổ tay không ngừng lùi về sau.
Mà Thường Ninh chỉ đứng ở nơi đó không hề động đậy xíu nào.
Thậm chí bọn họ có thể nhìn thấy, một đấm kia của Thường Ninh đánh ra thực sự vô cùng tùy tiện, giống như là không có dùng lực gì cả,
Chuyện, chuyện này sao lại có thể?
Sao lại có thể như vậy?
Cả căn Nhã phòng đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Trái tim của bọn họ cũng đập mạnh lên.
Suy cho cùng ở khoảnh khắc này bọn họ thật sự cảm nhận được, người kia có chỗ dựa để kiêu ngạo.
“Thằng nhóc thối! Mày... mày dám làm bị thương tao!
Tao là cậu chủ của nhà họ Kha, mà đánh tao bị thương thì sẽ chết càng thêm thảm, ai cũng không thể bảo vệ mày được!”
Kha Phong vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khàn giọng rồng lên. Bởi vì quá đau mà giọng nói anh ta cũng mang theo run rẩy.
Nhìn thấy một màn này, những người khác rất muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng phát hiện cổ mình giống như bị cái gì đó chặn nghẹn lại, căn bản không phát ra âm thanh gì được.
Bạch Tử Hằng cũng chết lặng luôn.
Cậu ta thật sự không ngờ, thì ra anh Ninh còn có thể lợi hại như vậy.
Anh ta nuốt mấy ngụm nước miếng, anh Ninh à, nhân vật giống như anh tuyệt đối chính là anh ruột cậu ta.
"Thường Ninh, cậu Kha thật sự không phải mà người anh có thể chọc đâu, anh bị điên rồi sao?"
Ngay lúc này, Lâm Tiểu Nhã khàn giọng mở miệng nói.
Mặc dù bây giờ biểu hiện của Thường Ninh đã vô cùng mạnh mẽ, nhưng làm bị thương cậu Kha rồi, chuyện này nếu thật sự làm lớn thì thậm chí cô ta cũng sợ mình bị Thường Ninh làm liên lụy.
"Mày cho rằng bản thân rất lợi hại? Chọc giận cậu Kha, Phàn Thành có lớn thì cũng không có chỗ cho mày dung thân đâu!" Giang Chí Lâm cũng vừa sợ vừa căng thẳng mở miệng.
Mà Thường Ninh căn bản không để tâm đến bọn họ.
Chỉ vắt hai tai lại đi về phía Kha Phong.
“Mày... mày... rốt cuộc mày muốn làm cái gì?" Lúc này Kha Phong thật sự rất sợ, cộng thêm đau đớn trên cánh tay khiến đầu anh ta toàn mồ hôi.
"Tôi từng nói, có thể cho anh một cơ hội. Bây giờ cơ hội vẫn còn có hiệu lực. Anh có thể gọi người mà anh có thể gọi đến hết đây, để bọn họ đến cứu anh!” Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói với Kha Phong.
“Chuyện này...” Kha Phong có chút không biết phải làm sao.
Anh ta không có cách nào tin rằng sự ngông cuồng của thằng nhóc thối tha này lại đến mức độ như vậy.
"Sao vậy? Còn cần tôi nói lại lần hai sao?” Thường Ninh nhướng mày.
"Được, đây là vì mày bảo tao gọi người!" Kha Phong cắn răng nói.
Bây giờ anh ta hận không thể rút gân thảo xương của Thường Ninh ra.
Lập tức anh ta không nghĩ nhiều nữa, vội vàng móc di động ra, run rẩy bắt đầu gọi điện thoại.
Mà những người khác nhìn Thường Ninh cũng không biết nên nói cái gì.
Nên biết anh quả thực có chút lợi hại, khiến cậu Kha bị thương thành như vậy. Nhưng vệ sĩ nhà họ Kha không phải là người ăn chay, một người có lẽ anh có thể đánh được, nhưng mười người, thậm chí là một trăm người, anh có thể đánh nổi sao?
"Anh, có cần em cũng gọi người đến!” Lúc này Bạch Tử Hằng cũng đứng thắng lưng mà hỏi.
Dù sao nhà họ Kha bọn họ có vệ sĩ lẽ nào nhà họ Bạch không có sao?
Xét về khí thế chắc chắc không thể thua tên Kha Phong này.
Thường Ninh chỉ nhìn Bạch Tử Hằng một cải.
Bạch Tử Hằng lập tức không dám nói gì thêm.
Thậm chí mặt có hơi đỏ, xem ra là cậu ta tự mình đa tình. Chuyện này anh Ninh hoàn toàn có năng lực tự mình giải quyết.
Cũng vào lúc này, cửa bị đẩy mở.
"Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?"