Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Để tôi xem thử






**********



Tất cả mọi người của nhà họ Sở đứng lên.






"Chào ông nội, bà nội!" Một vài tiểu bối cũng lập tức kêu lớn.



Mặc dù ông cụ Sở đã sắp qua tuổi bảy mươi, thể nhưng không nhìn ra chút dấu hiệu nào của sự già yếu, tinh thần khỏe mạnh, rồng đi hổ bước. Ông mim cười vung tay để cho mọi người ngồi xuống.






Và người phụ nữ xinh đẹp ông đang mặc sườn xám cổ phong, dáng vẻ đẹp hoàn hảo, bộ dáng thùy mị mười phần, một đôi mắt xếch hẹp dài rạng rỡ nhìn quanh, có thể làm người chết mê chết mệt.



Những tiểu bối trẻ tuổi kia đều nhìn tới mức có hơi ngây dại.






Ngay cả những người đàn ông trưởng thành, từng người từng người ai cũng không thể dời mắt.



Đây là lần đầu tiên Thường Ninh nhìn thấy vị "bà nội" mới chân chính này. Anh vô cùng giật mình, còn tưởng rằng chỉ là một người phụ nữ có tướng mạo bình thường, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi như vậy, sao người phụ nữ xinh đẹp sẽ để mắt tới một lão già lớn tuổi được.






Ai dè vị “bà nội" mới này lại có thể xinh đẹp như vậy, vận khí của ông già này cũng có phần quá tốt, ông không sợ đến lúc đó vô phúc hưởng thụ u?



"Khụ khụ..." Cũng tại lúc này, Sở Gia Lượng cố ý ho khan lớn tiếng vài tiếng, sau đó nhảy đến giữa sân.






Anh ta là cháu đích tôn của chi trưởng, hơn nữa còn là người được ông cụ yêu thích nhất.



Lần hội tụ gia tộc này, anh ta hiển nhiên muốn chơi trội trước.






Lúc này mọi người cũng đã nhanh chóng khôi phục tinh thần lại rồi, từng người một ngồi đàng hoàng, không dám nhìn vị bà nội mới kia nữa.



"Hôm nay là lần đầu tiên bà nội mới của nhà họ Sở chúng ta ra mắt, vì vậy tôi đã chuẩn bị một phần quà. Người tới, mang phần quà của tôi lên!"






Anh ta tiêu sái vung tay lên.



Rất nhanh, một người hầu nhỏ của anh đang cầm một cái hộp gỗ Kim Ti Nam đưa lên.






Chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy vật đó cực kỳ cao cấp, có thể khiến cho người ta cảm thấy đồ vật bên trong chắc chắn không tầm thường.



Lúc này, bà nội mới tên Thẩm Lệ cười: “Đều là người một nhà, còn khách sáo vậy làm gì?"






"Chính là vì người một nhà nên mới cần phải biểu hiện tôn trọng và kính yêu của con đối với bà!" Sở Gia Lượng cầm lấy cái hộp, vẻ mặt anh ta thành thật và nói.



Thường Ninh ở phía dưới suýt chút nữa cười ra tiếng.






Ngay cả cái từ "Kính yêu" cũng dùng luôn rồi, nịnh nọt kiểu này thật sự là đủ vang.



Ánh mắt Sở Gia Lượng nhìn xéo qua, vừa khéo liếc thấy bộ dạng của Thường Ninh. Mặt anh ta hơi trầm xuống ngay lập tức, thằng nhãi ranh, dám chê cười tôi, đợi lát nữa tôi phải làm cho mày trở thành trò cười ngu ngốc.






"Nếu như Gia Lượng đã có lòng, thì em hãy nhận lấy đi." Lúc này, ông cụ mỉm cười mở miệng nói, ném đến cho Sở Gia Lượng một ánh mắt tán dương, hiểu chuyện nhất nhà họ Sở này, đúng là vẫn là đứa cháu này.



Thẩm Lệ đành phải cười nhận lấy cái hộp.






"Bà nội, người không mở ra nhìn một cái sao?" Sở Gia Lượng cười nói.



Không mở cái hộp này ra để cho mọi người xem thi sao anh giả vờ thành công được.






Thẩm Lệ nhẹ gật đầu, lúc này mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong nằm năm đồng xu bằng đồng.



Theo thứ tự là, Thuận Trị thông bảo, Khang Hi thông bảo, Ung Chính thông bảo, Càn Long thông bảo và Gia Khánh thông bảo.






"Đây là Ngũ Đế tiền, bởi vì đằng sau đều có một chữ phúc, vì vậy còn gọi là Ngũ Phúc Lâm Môn, biểu tượng phúc khí hạnh phúc, ngụ ý cát tường mỹ mãn, càng thêm có thể đuổi hung trừ tà, vượng phúc vượng tài, mong rằng bà nội có thể thích!"



“Ò, hóa ra là ngũ phúc lâm môn, loại tiền này thật sự là rất khan hiếm, cực kỳ khó tìm, ôi còn nghe nói có người bỏ ra một triệu cũng không gom đủ. Không thể ngờ anh Gia Lượng có thể gom đủ một bộ!"






"Đúng vậy, nếu Ngũ Phúc Lâm Môn này cho ra ngoài thị trường thì ít nhất cũng có giá một hoặc hai triệu đấy!”



Bên dưới lập tức có vài tiểu bối kinh ngạc kêu lên.






Đương nhiên, những người này đều là người mà Sở Gia Lượng đưa thông tin trước đó, nếu không thì thế hệ sau như bọn họ làm gì biết Ngũ Phúc Lâm Môn là rắm chó gì.



Mọi người từng người một tán dương Sở Gia Lượng, sắp nâng anh ta lên trời luôn rồi.






“Tốt tốt tốt!" Ông cụ Sở cũng cực kỳ vui vẻ, chưa nói tới giả trị cái gì, chỉ riêng ngụ ý của nó đã cũng đã khiến cho ông ta vui trong lòng: "Gia Lượng, đúng là không uổng phi ông nội thương con."



Gương mặt Thẩm Lệ cũng hiện lên vẻ mặt vui vẻ, còn lấy ra một bao li xì màu đỏ lớn cho Sở Gia Lượng.






Lúc này Sở Gia Lượng nói một tiếng cảm ơn, lập tức nhận.





Phải biết rằng không phải ai cũng có thể được nhận lì xi màu đỏ lớn của bà nội đâu đấy. Chỉ có Y Từ Hà âm thầm lắc đầu, trong nhà cô mở hãng đồ cổ đồ ngọc, nên ít nhiều cô cũng hiểu một chút.






Đúng là Ngũ Phúc Lâm Môn khó có được, nhưng mà không tới mức mấy triệu. Hơn nữa trong số năm đồng xu bằng đồng kia, có hai đồng là giả.



Mức giá này là đã tính luôn cả chiết khẩu, thậm chí ba đồng xu thật kia, ngay cả một trăm ngàn cũng chưa tới.






Đương nhiên, cô không thể đi nói toạc, và cũng sẽ không đi nói toạc, dù sao hôm nay cô chỉ tới nhìn náo nhiệt một chút mà thôi.



"Bà nội, con cũng có quà cho ngài!"






Lúc này Tào Thu Huy cũng vội vàng lấy ra một tẩm mạ vàng.



Anh ta dùng hai tay đưa tới trước mặt Thẩm Lệ: "Đây là thẻ vàng Hàg năm của trung tâm thuơng mại dưới co nhà họ Tào chúng con, dựa vào tấm thẻ này là hàng năm có một triệu tín dụng cung cấp cho ngài tiêu phí!"






Mọi người kinh ngạc kêu lên, lần bạo tay này đúng thật là lớn.



Ai mà không biết phụ nữ trời sinh ưa thích mua sắm, thế này là tương đương với đua tien cho bà nội tiêu xài trá hình rồi.






Huống hồ trung tâm thương mại của nhà họ Tào chính là trung tâm thương mại nổi danh nhất Phàn Thành, những vật phẩm bên trong cái gì cũng có, bao gồm cả những vật phẩm nhãn hiệu xa xỉ. Quả thật chính là thiên đường mua sắm của phụ nữ.



Thẩm Lệ hơi há to miệng, có chút không dám nhận tấm thẻ này: "Món quà này quá hậu hĩnh rồi, bà không thể nhận."






"Bà nội, ngài hãy nhận lấy đi, đây cũng chỉ là chút tấm lòng nhỏ của cháu mà thôi, chờ tới ngày ngài và ông nội chính thức bày rượu mừng, thì con lại tặng ngài một phần quà lớn cho ngài!" Tào Thu Huy mim cười nói.



Sở Hân cũng ở một bên khuyên nhủ: "Bà nội, bà hãy nhận lấy đi, Thu Huy cũng là người nhà họ Sở, ngài không cần khách sảo với anh ấy."






Đương nhiên cô ta cũng có tấm thẻ này, nghĩ đến tim được một người chồng chưa cưới như này nên lập tức bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.



"A Lệ, nếu là tâm ý của Thu Huy, vậy thì em hãy nhận đi.” Lúc này ông cụ mở miệng.






Ông ta đổi với Tào Thu Huy càng thêm hài lòng, nhìn thẳng về phía anh ta gật đầu.



Thẩm Lệ đành phải cười và nhận, cũng cho Tào Thu Huy một cái bao li xì to màu đỏ.






Từng người tiểu bối đều lấy ra quà tặng của riêng mình.



Đương nhiên quà tặng của bọn họ chỉ có thể coi là một dạng như nhau, chắc chắn không thể nào so được với Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy.






Nhưng Thẩm Lệ vẫn là rất vui vẻ, dẫu sao cũng lần đầu tiên lộ mặt trước mặt mọi người nhà họ Sở, nên bà đều phát cho một bao li xi đỏ cho mỗi người.



Lúc thấy mọi người đều trình quà tặng rồi, Sở Nguyệt cho Thường Ninh một cái liếc mắt ra hiệu.






Cô không kêu Thường Ninh trinh quà tặng lên ngay từ đầu, cũng bị người khác chê cười. Dù sao thì cô cũng chỉ cho Thường Ninh hai mươi ngàn mua quà tặng mà thôi.



Hiện giờ quà tặng đáng giá đều đã tranh nhau đưa lên rồi, số còn lại đều là giá trị bình thường cao nữa, cũng là thời điểm nên trình lên rồi.






Thường Ninh sở lên cái mũi, sau đó giao con cho Sở Nguyệt, rồi cầm cái hộp Hồ Diệu Phát cho anh.



Nhưng mà bảo anh gọi một người phụ nữ không lớn hơn anh






bao nhiêu thi thật sự anh gọi không ra được,



"Đây là quà con tặng cho người!”






Anh chỉ nói như thế, rồi đưa cái hộp tới trước mặt Thầm Lệ.



Thầm Lệ nhìn anh một cái, tiểu bối nhà họ Sở bà không thể đều biết hết được, chẳng qua là cảm thấy kỳ lạ, tất cả mọi tay này có giá trị không nhỏ rồi, chỉ có hai mươi ngàn chắc chắn không mua được.






"Cô Y, xin hỏi vòng tay này thuộc loại gì?"



Lúc này, ông cụ Sở tự mình đi tới hỏi, tuy rằng ông có thể cảm nhận được chiếc vòng tay này không tầm thường, nhưng không phân biệt được.






Thẩm Lệ kéo ông, càng thêm muốn biết giá trị chiếc vòng tay này.



Mọi người ai cũng đều nhìn về phía Y Tử Hà, trên mặt tràn đầy nghi vấn.






"Đây là Cao Băng Phiếu Hoa, vòng tay quý phi ngày xưa."



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK