**********
Bây giờ.
Tại một bến tàu xa xôi của biên giới tỉnh.
Tưởng Hồng Sinh đứng trên bờ, nhìn dòng sông tước mặt.
"Anh Sinh, sắp đến giờ rồi, sao vẫn chưa thấy tàu tới?"
Thuộc hạ đằng sau nhìn thời gian, trầm giọng nói.
Tướng Hồng Sinh lấy điện thoại ra, vốn dĩ rằng muốn gọi điện thoại hỏi vợ, nhưng anh ấy lại dẹp điện thoại, "Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu không thấy tàu đến, lập tức rút lui!"
Trong mắt cũng có sự quyết đoán khó tả.
Quả nhiên là ở trong điện thoại bà Tướng nói là hoàn toàn thuận lợi, nhưng những năm làm lính ở nước ngoài, đã sớm rèn luyện được tính khí cực kì thận trọng, tính cách khác hẳn những người khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn mặt sông.
Một con từ phía xa cũng từ từ đi đến,
Nhìn thấy con tàu đó, tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tướng Hồng Sinh đang định nhíu mày, sắc mặt đột nhiên ngưng tụ.
Bởi vì anh ấy không nhìn thấy ai ở trên boong tàu.
Với tính cách của vợ anh ấy, chắc hắn đứng ở boong tàu vẫy tay chào anh ấy.
"Rút! Tất cả rút lui!" Anh ấy trầm giọng hét một câu, theo bản năng nói cho anh ấy biết là có một số chuyện không ổn.
"Nhưng mà anh Sinh, bà vẫn còn ở trên tàu."
Những thụ hạ sững lại, lập tức nói.
Tuy rằng họ vẫn chưa kịp thấy xảy ra vấn đề tại nơi đâu, nhưng trước giờ họ vẫn tin tưởng sự phán đoán của Tướng Hồng Sinh.
"Bây giờ không thế cố được cô ấy rồi!" Một tia đau đớn trong mắt Tướng Hồng Sinh, "Kêu cô ấy đừng có lộ diện, không nghe lời. Đi, không đi thì không kip rồi!"
Anh ấy cảm thấy nguy hiểm ngày càng đến gần.
Lập tức vẫy tay, không quay đầu lại liền lên xe.
Những thuộc hạ đó liếc nhìn con tàu lần cuối, nghiến răng và tất cả rút lui.
"Ninh thiếu, đối phương hình như đều chạy hết rồi!”
Tàu vẫn chưa cập bến, đội trưởng Phương phát hiện người của đối phương đã lui, rất ngạc nhiên.
Thường Ninh không ngờ rằng Tướng Hồng Sinh giỏi hơn con thỏ, ngay cả tàu vẫn đến gần, đã lui đi.
"Bây giờ tôi sẽ huy động nguồn lực địa phương, toàn lực truy đuổi họ!" Đội trưởng Phương nắm chặt tay nói, đối phương chạy ngay trước mặt của anh ấy, xém tí túc chết anh ấy rồi.
Thường Niên gật gật đầu, “vậy thì phiền đội trưởng Phương rồi."
Suy cho cùng một người như Tướng Hồng Sanh quá nguy hiểm, nếu như không bắt được, cuối cùng cũng là bện tim của anh ấy.
Đồng thời, anh ấy cảm nhận được thực lực của mình quá yếu ớt, một người Tướng Hồng Sinh suýt chút nữa làm cho anh ấy bị thiêu chảy.
"Anh Sinh, thật sự là đi như thế sao? Không nói rõ ràng về những gì đã xảy ra? Cho dù có chuyện xảy ra với bà, không lẽ chúng ta không cứu bà ấy ra sao?"
Ở trên xe, một thuộc hạ thân cận của Tướng Hồng Sinh không khỏi bất đắc dĩ nói.
"Đã không còn ý nghĩa nữa rồi, chuyện này có thể kinh động đến người của Phủ Tổng Thống, tôi vẫn có chút lo lắng về chuyện này.”
Tướng Hồng Sinh nhắm mắt dựa trên lưng ghế, có chút nuối tiếc có chút đau lòng nói.
Lần này mới thật sự gọi là phiền phức.
“ Vậy thiếu gia thế nào?"
"Không kịp lay chuyển rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến biên giới, trong nước đã không còn không còn chỗ dừng chân cho chúng ta!”
"Nhưng mà, sớm muộn gì tôi cũng trở về, thù này không trả, Tướng Hồng Sanh tôi thề không phải là người!" Tướng Hồng Sinh đột ngột mở mắt ra, hận thù nói.
"Ninh Thiếu, xin lỗi, cả đêm chúng tôi đã toàn lực truy đuổi, đã để cho Tướng Hồng Sanh chạy rồi, nhưng mà, con trai của anh ấy đã bị chúng tôi bắt."
Sáng sớm ngày thứ hai, Thường Ninh nhận được cuộc gọi xin lỗi từ đội trưởng Phương.
"Không thể trách các người, chỉ trách Tướng Hồng Sinh quá xảo quyệt."
Thường Ninh âm thầm thở dài, Tướng Hồng Sinh này quả nhiên là một nhân vật, không chỉ có thể bày ra kể hoạch cần thận đến vậy, lại nỡ bỏ vợ con mình chạy.
Không thể không nói, người này thật sự rất đáng sợ.
"Nhưng mà, xin Ninh thiếu yên tâm, chúng tôi tiếp tục phái người đi truy đuổi, và chúng tôi đích thân bắt giữ vợ con của anh ấy ." Đội trưởng phương nói.
"Vâng, vậy thì phiền các anh rồi. Đợi khi nào các anh rảnh, tôi sẽ mời các anh em uống một ly."
"Ninh thiếu, anh không cần khách sáo với chúng tôi, đây là việc của nội bộ chúng tối, bảo vệ sự an toàn của anh cũng là trách nhiệm của chúng tôi!” Đội trưởng Phương cười ha ha, hiển nhiên là anh ấy hiểu được chuyện gì.
Thường Ninh cười khổ một tiếng.
Đương nhiên anh biết Hiêu Long đóng quân ở Phàn Thành, kỳ thực là để giữ an toàn cho anh.
Điều này, Chu Tước đã nói với anh ấy trước khi đi.
Nhưng anh ấy thực sự không thế cứ dựa vào sự bảo vệ của Kiêu Long được.
Hơn nữa Hiêu Long hiển nhiên là coi thường vị thiếu tôn chủ của Tôn Thân Điện này.
Như thể anh ấy là một kẻ vô dụng.
Điều này khiến trong lòng anh ấy có có tí không phục.
"Đúng rồi, đội trưởng Phương, các người ngày thường làm sao nâng cao sức lực của mình đấy?” Hiện tại, anh ấy không khỏi phải hỏi điều đó.
Sự việc này cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho anh ấy, chỉ khi mình thực sự mạnh mẽ, thì mới có thể bảo vệ những người xung quanh mình tốt hơn.
Tuy rằng anh ấy có chút sức mạnh vượt xa người thường, nhưng bây giờ nhiều nhất chỉ có thể đánh những đứa côn đồ trẻ, gặp phải người lợi hại, e rằng không đủ để diễn.
Hơn nữa sự việc này, biểu hiện của Sở Nhiễm cũng khiến anh ấy phải xấu hổ.
Cô em dâu của mình lại có thể xoay chuyển tình thế bằng chính thực lực của mình, một đàn ông như anh ấy chỉ biết mượn sức mạnh của người khác, thật sự rất đáng xấu hổ.
"Ninh thiếu, anh muốn nâng cao bản thân, vậy thì đơn giản rồi, đến sân huấn luyện của chúng tôi đi.” Đội trưởng Phương liền nói.
"Sân huấn luyện?" ánh mắt Thường Ninh sáng lên, anh ấy cảm thấy sức mạnh bây giờ của mình vẫn được, hình như chỉ thiếu một hệ thống huấn luyện.
"Không sai, Ninh thiếu, nếu như anh có hứng thú, có thể đến sân huấn luyện của Thống Lĩnh phủ bất cứ lúc nào, đàm bảo trong vòng một tháng, anh có thể thay xương cốt!" Đội trường Phương vui vẻ nói.
Thường Ninh gật gật đầu, “vậy được, hôm sau tôi nhất định sẽ đến sân huấn luyện xem thử."
Sau khi cúp máy, Thường Ninh không khỏi siết chặt nấm đấm, mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!
"Thường Ninh, anh đang nói chuyện điện thoại với ai thé?"
Sở Nguyệt vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi làm, không khỏi hỏi một tiếng.
“À, đội trưởng Phương, lần trước không phải nhờ anh ấy giúp, vì thế anh cảm ơn anh ấy một tiếng."
Về chuyện của hôm qua, Thường Ninh hoàn toàn không dám đề cập tới.
Tất nhiên khi Sở Nhiễm sẽ không nhắc một chữ khi về, hơn nữa mặt của cô ấy vẫn còn sưng, thậm chí còn chưa bước ra khỏi phòng, ăn cơm cũng là do Thường Ninh mang đến.
Sở Nguyệt gật gật đầu: “Thật chất là phải cảm ơn người ta, hay là, mời họ ăn một bữa cơm.
"Anh nói rồi, đội trưởng Phương đã từ chối, anh ấy nói họ huấn luyện rất nghiêm, không có thời gian." Thường Ninh nói.
"Như thế à, vậy cám ơn họ thế nào." Sở Nguyệt có một chút khó xử, dù sao cô ấy cũng không muốn mang ơn người khác, cho dù chỉ là qua huấn luyện, đó cũng là on.
“Một ngày khác em đích thân đi gặp họ, bày tỏ lòng biết ơn, anh yên tâm, giao cho em được rồi."
"Vậy được, nhó là phải cảm ơn họ đàng hoàng."
Sở Nguyệt khuyên nhủ, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, "ngày hôm sau là sinh nhật của ông nội, em đặt một món quà tại một cửa hàng, hôm nay có lẽ sẽ đến, một lát anh mang về hộ em."
Thường Ninh gật gật đầu, “Bà xã, quà của em có phải quá mắc không?" Lần trước tặng một chiếc vòng vài triệu, lần này
Thường Ninh thật sự không muốn họ rẻ hơn.
“Đồ quá mắc làm sao em mua nổi, là một bức tranh Miễn Sắt và Minh Tự, chỉ có giá một trăm nghìn tệ." Sở Nguyệt hơi xấu hổ nói.
Dù sao món quà này đối với đám Sở Gia Lượng, khẳng định không là gì, nhưng mà cô ấy cũng biết, bất luận bản thân mình tặng cái gì, ông nội cũng không thích, VÌ thế cô ấy cảm thấy rằng mình có thành ý là được.
Thường Ninh thở phào nhẹ nhõm, nếu như bà xã mua quà mắc, anh ấy cũng đều muốn trả về.
Quà trăm mấy ngàn đúng là quá rẻ với lão già đó.
Sau khi đợi Sở Nguyệt đi, thằng con nhỏ cũng đã thức dậy rồi.
Sau khi Thường Ninh cho thằng con nhỏ uống sữa, thì đi ra ngoài.
Dạo này anh ấy có tí xíu lạ, dạo này bố mẹ vợ của mình sáng sớm không thấy bóng người, cũng đều không biết đang làm cái gì.
Tuy nhiên, tai của anh ấy cũng yên tĩnh hơn không ít.
Anh ấy đương nhiên lười đi quản họ.
Cải tiệm hoạ mà Sở Nguyệt nói là ở trên đường Cổ Ngoạn.
Tuy rằng con đường này không mấy gì lớn, nhưng cũng được xem là con đường náo nhiệt nhất thành phố, dù sao thì đồ cổ, các loại thư pháp, vẫn luôn được mọi người ưa chuộng.
Ngoài ra còn có tất cả những nguời bán hàng rong, làm cho người xem trở nên chói mắt.
Thường Ninh đối với những thứ đó không có hứng thủ.
Thằng con nhỏ trong lòng anh ấy, lại rất tò mò, ánh mắt nhìn khắp nơi.
Để thoả mãn tính tò mò của thằng con nhỏ, anh ấy cũng đi dạo khắp nơi.
"Này, anh Thường, thật trùng hợp, hôm nay anh cũng đi dạo chỗ này à."
Đột nhiên có một giọng nói rất dễ nghe truyền đến.
Thường Ninh nghiêng đầu nhìn, hoà ra là đại thiểu tư Bạch Gia.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net