Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Một minh anh có thể đánh mười người






**********



Sau khi tới bệnh viện, Sở Nguyệt đi xử lý miệng vết thương, Thường Ninh ôm bé con đứng chờ ngoài hành lang.



!




Cũng không biết Vương Chấn Đông hỏi được số điện thoại của anh từ đâu, anh ta gọi điện tới cho anh.



Chuyện Bì Hầu anh ta đã xử lý xong xuôi, hỏi xem nên giải quyết đám người Thi Hướng Minh như thể nào.



!




Dù sao anh ta cũng nghe chị Hồng nói, mấy kẻ đó đã từng nói những lời gay gắt, hung ác với Thường Ninh.



Đổi với đám người Thị Hương Minh, Thường Ninh quả thực lười so đo tinh toán, huống hồ anh tin rằng chuyện hôm này hẳn là có thể dạy cho bọn họ một bài học, bảo Vương Chấn Đông cứ thà người ra là được rồi.



!




Còn về phần Bì Hầu, cái loại người như vậy không biết đã hút máu bao nhiêu người, số phụ nữ bị gã hại cũng chẳng phải là ít. Kết cục của gã ra sao cũng chẳng có gì hay ho mà quan tâm, dù sao sau này chắc chắn cũng không còn gặp lại kẻ này nữa rồi.



Cuối cùng Vương Chấn Đông nói trong điện thoại, đây là số điện thoại tư nhân của anh ta, mở máy 24/7, cứ hễ khi nào Thường Ninh cần đều có thể gọi cho anh ta.



!




Thường Ninh chỉ cười rồi cúp điện thoại.



Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Nhiễm nhìn thấy mặt mũi chị gái mình sưng phù như "đầu heo", một tay vẫn còn đang quấn băng gạc thì vô cùng kinh ngạc.



!




Cô túm lấy áo Thường Ninh, hung dữ hỏi: "Chị gái tôi đã xảy ra chuyện gì? Một người đàn ông như anh sao lại khiến cho chị tôi bị thương nặng như vậy, thế này rồi làm sao mà ra ngoài gặp người ta được nữa?"



"Nhiễm Nhiễm, em mau buông anh rể em ra!" Sở Nguyệt vội vã nói.



!




Anh rẻ?



Nghe thấy hai chữ này, Sở Nhiễm sửng sốt.



!




Chị gái nhà mình từ trước đến nay chưa từng bào mình gọi cái tên phế vật này là anh rể bao giờ.



Chẳng lẽ hôm qua đã có chuyện gì phát sinh sao?



!




Hôm qua lúc Thường Ninh và Sở Nguyệt về nhà đã là rất muộn, khi đó Sở Nhiễm đã sớm đi ngủ rồi.



Hơn nữa cả ngày cô không hề nhìn thấy hai người kia, hại cô suốt một ngày phải gọi giao đồ ăn từ bên ngoài về.



!




Cô chẳng những không buông áo Thường Ninh ra mà ngược lại Còn túm chật hơn, chỉ vào mũi Thường Ninh hỏi: "Hôm qua hai người đi đâu làm gì? Sao chị gái tôi lại bị thương thế kia?"



Cô em vợ này túm minh thì không nói, nhưng cả cơ thể đều dán sát lại đây. Thường Ninh chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè nặng, đến hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.



!




"Nhiễm Nhiễm, là do anh sai nên mới để chị em bị thương như thế, nhưng em cũng phải buông anh ra trước đã rồi anh mới nói được chứ." Thường Ninh vội vàng nói, đối với cô em vợ này, anh luôn có cảm giác sợ hãi xuất phát từ trong nội tâm minh.



Lúc này Sở Nguyệt cũng đi tới đây kéo em gái ra: "Nhiễm Nhiễm, việc này không thể trách anh rể em được."



!




Sở Nguyệt buông Thường Ninh ra, nhin hai người bọn họ bằng ảnh mắt kì quái: "Vợ chong hai người thắm thiết quá nhỉ, tối hôm qua ngủ với nhau à?"



Mặt Sở Nguyệt đỏ bừng lên, mắng một tiếng: "Trẻ con trẻ cải nói lung tung cái gì đấy?"



!




Thường Ninh lại vội vã lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm, em nghĩ cải gi vậy, anh với chị gái em vẫn luôn chia giường ngủ, đâu phải em không



biết đâu."



!




Sở Nguyệt hận không thể đạp mạnh anh một cải, đúng thật là, cái cần nói thì không nói, cái không nên nói thì cứ tuôn hết cả ra, biết thế vừa rồi đã không cứu anh.



Sở Nhiễm khẽ trợn hai mắt với Thường Ninh, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Quả nhiên vẫn là cải đồ phế vật!"



!




Thường Ninh bị coi thường đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hơn nữa lại thấy Sở Nguyệt đang tức giận, anh không rõ minh nói sai cái gi rồi, những lời anh nói đều là sự thật cả mà.



Bởi vì mặt Sở Nguyệt còn đang sung phù nên cô không tới công ty



!




Dù sao công ty bây giờ cũng đang sống dở chết dở rồi.



Đã không lấy lại được khoản vay, hơn nữa ngày hôm qua lại bị làm ầm ĩ lên thế, tâm ý cô cũng có chút nguội lạnh.



!




"Bà xã, sao điện thoại di động của em vẫn chưa khởi động lại vậy?"



Thường Ninh lấy điện thoại bị Sở Nguyệt ném trong góc lại đây, nói.



!




"Em không muốn khởi động máy, một khi mở máy ra thì tất cả đều là mấy cuộc điện thoại khiến người ta phiền lòng." Sở Nguyệt tinh thần không phân chan, nói,



Từ sau khi công ty lâm vào tình trạng khó khăn, các cuộc điện thoại làm phiền ập tới không ngừng. Có những lời trách hỏi đến từ nhà họ Sở, có cấp dưới hỏi biện pháp đối phó. Cô không hề nhận được một cuộc gọi thoải mái nào cả.



!






"Em cứ thử khởi động máy xem sao, biết đâu lại nhận được một cuộc điện thoại vui vẻ ngoài ý muốn thì sao?" Thường Ninh đưa điện thoại đến trước mặt Sở Nguyệt.



Ngày hôm qua Lý Tuyết không gọi điện cho vợ mình, vậy thì hôm nay chắc chắn sẽ gọi. Nếu bà xã mà không mở máy lên thì làm sao mà tiếp được.



!




Bây giờ Thường Ninh cũng đã hiểu rõ, có một số chuyện trước mắt vẫn không nên nói với vợ mình. Ở sau lưng yên lặng chống đỡ giúp cô ấy là được, như vậy có lẽ vợ mình sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.



Sở Nguyệt thoáng liếc nhìn Thường Ninh, do dự một lát rồi nhận lấy di động.



!




Nhưng cô cũng không trực tiếp ấn khởi động điện thoại, dường như vẫn còn đang chần chừ.



Thường Ninh đưa di động cho cô xong liền đi xem bẻ con đã tỉnh ngủ hay chưa.



!




Kết quả đúng lúc anh đi qua phòng của Sở Nhiễm, đột nhiên cửa phòng mở ra, anh bị Sở Nhiễm tủm vào trong.



Thể mà lại bị Sở Nhiễm ném lên giường.



!




Thường Ninh sợ tới mức không biết phải làm sao.



"Nhiễm Nhiễm, em đang làm gi vậy?"



!




"Làm gì à?" Một chân Sở Nhiễm đạp lên trên giường, hai tay chống hông, từ trên cao nhìn xuống Thường Ninh, tư thái kia chua nói có bao nhiêu khí phách, chỉ riêng khí thế đã đủ khiến cho Thường Ninh lạnh run lên rồi.



"Nói, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chị gái tôi bị ai đánh?"



!




Từ trước đến nay chỉ có cô bắt nạt người khác, bây giờ chị gái minh lại bị đánh thế này, đương nhiên cô không thể đứng nhìn được.



Nhưng ban nãy hai người này cứ ấp a ấp úng, nhất định không chịu nói rõ ràng, nếu cô không tóm Thường Ninh tới hỏi thăm một chút thì cả người đều cảm thấy khó chịu.



!




"Kị thật cũng chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, em cứ yên tâm, anh đã báo thù thay chị gái em rồi." Thường Ninh nhanh chóng nói.



"Côn đồ? Báo thủ? Anh hùng cứu mỹ nhân á hả?" Sở Nhiễm túm chặt áo Thường Ninh: "Cái tên phế vật nhà anh mà cũng có cái bản lĩnh đó à?"



!




"Nhiễm Nhiễm, em không cần phải coi thường anh, bây giờ kì thực anh rất có thực lực, một mình anh đánh mười người cũng không thành vấn đề



"Ái chà, khá khẩm quả nhì, một mình đánh bại mười người, đánh được mười cậu bạn nhỏ trong nhà trẻ sao?" Sở Nhiễm thiếu chút nữa phun một ngụm nước miếng lên mặt Thường Ninh.



!




Thường Ninh vừa tức vừa khó chịu, cô em vợ này quả thực quả coi thường mình, anh rất muốn đánh một trận với cô em này thử xem.



"Sao nào, nói anh mà anh còn không chịu phục, muốn đánh nhau không?"



!




Sở Nhiễm ném Thường Ninh ra, cởi áo khoác. Cô vậy mà bên trong lại mặt một cái áo ngực bó sát màu đen, cả ngực lẫn bụng đều lộ ra ngoài một mảng lớn trắng bóng.



Thường Ninh vội vàng dời mắt đi, anh nào dám đánh nhau với cô em vợ này thật chứ.



!




"Nhiễm Nhiễm, anh nói đùa thôi, em mau chóng mặc quần áo vào đi."



Sở Nhiễm liếc mắt khinh thường nhìn Thường Ninh một cái: "Trông cải bộ dạng kinh sợ của anh kia, còn dám nói một đánh mười, ngay cả bốn tiểu thư cũng không dám nhìn một cái, bảo sao đến giờ này còn chưa thu phục được chị gái tôi!"



!




Thường Ninh cứng họng, đây là đâu thế, anh không tài nào theo kịp nổi nhịp điệu của cô em vợ này được nữa rồi. Cái này thì có liên quan gì tới chị cô chứ, nói sau đi, cô ăn mặc như thể này thì làm sao tôi dám nhìn chứ hả.



Sở Nhiễm mặc quần áo vào, đạp Thường Ninh một cước: "Cút đi, nếu lần sau lại có ai dám bắt nạt chị gái tôi, anh trực tiếp nói cho tôi biết là được!"



!




Thường Ninh cuống quít bò xuống khỏi giường. Mới vừa đi ra tới cửa, kết quả Sở Nhiễm lại gọi anh một tiếng, anh đành phải đứng lai.



"Ngày hôm qua anh nói có người gửi tiền qua ngân hàng cho anh, đã gửi chưa?" Sở Nhiễm hỏi.



!




"Chưa... Chưa thấy gửi!" Thướng Ninh nói, không dám nhìn Sở Nhiễm.



Sở Nhiễm nhìn chòng chọc Thường Ninh một hồi lâu, nheo đôi mắt xinh đẹp nheo lại, nói: "Nhớ kĩ, tôi hận nhất là người khác lừa gạt tôi, cút đi!"



!




Thường Ninh mau chóng chạy trối chết.



Còn ở bên này, rốt cuộc Sở Nguyệt cũng mở di động.



!




Nhưng cuộc điện thoại đầu tiên mà cô nhận được lại là của ông nội, ông cụ nhà họ Sở chưa từng tự mình gọi điện cho cô bao giờ!



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net



!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK