Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Không phải vừa nãy anh còn muốn đánh tôi tàn phế sao? Không thì bây giờ tôi lại cho anh một cơ hội nhé?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
Kha Phong liều mạng nuốt một ngụm nước miếng, dù trong lòng anh ta rất muốn nhưng bây giờ có thể sao?
"Hôm nay là tôi không đúng, như vậy đi, tôi nhận lỗi với anh, được rồi chứ." Sau một hồi cân nhắc thì anh ta cắn chặt răng nói,
Anh ta thật sự không ngờ rằng hôm nay lại có thể té ngã nặng như vậy.
Đơn giản mà nói đây là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời anh ta từ trước giờ.
Nhưng anh ta đã ghim chặt bộ dáng của Thường Ninh trong lòng của mình.
Chỉ cần qua được ngày hôm nay anh ta xin thề sẽ có ngày trả lại tất cả.
Cho dù tên nhóc này có năng lực đánh đấm như thế nào thì xã hội này cũng không phải chỉ dựa và đánh đấm là được.
"Nhận lỗi?" Khỏe miệng Thường Ninh hơi mím lại: “Lẽ nào nhận lỗi thì không nên có dáng vẻ của nhận lỗi."
Ánh mắt của Thường Ninh tuông mạnh một sự lạnh lẽo:
"Còn không mau quỳ xuống!
Toàn thân Kha Phong run rẩy, quả thực bị dọa đến hai chân mềm nhũn.
"Thường Ninh, anh đủ rồi!" Ngay lúc này, Giang Chí Lâm đánh bạo hét lên một tiếng: "Anh đã làm cậu Kha bị thương đến như vậy rồi còn muốn như thế nào nữa?
Dựa vào anh, còn xứng để cậu Kha quỳ xuống nhận lỗi sao?"
Dù sao thì anh ta cảm thấy nếu lúc này đứng lên thì chắc chắn có thể có được ấn tượng tốt của cậu Kha. Sự nghiệp của nhà bọn họ rất có thể lại tiếng thêm một bước.
Nếu như không phải đã tìm Lâm Tiểu Nhã để xác nhận mấy lần về thân phận của Thường Ninh thì anh ta dám mà đứng lên sao.
“Ôn ào!”
Thường Ninh chỉ vẫy tay một cái, đột nhiên cây đũa trên bàn về một cái bay về phía Giang Chí Lâm.
Sau đó là âm thanh xé không khí, chiếc đũa kia đã đâm vào trên chân Giang Chí Lâm.
Giang Chí Lâm cũng hét lên một tiếng thảm thương, ôm chân ngã trên nền.
Một màn này, đầu tiên là khiến mọi người bị dọa một cát, sau đó khắp nơi đều trở nên nghẹt thở.
Tất cả mọi người đều đã hóa đá, luôn cảm thấy da đầu tê rần, sống lưng phát lạnh.
Kinh hãi đến mức tột cùng.
Chuyện, chuyện này quá không thể nào tin nổi rồi!
Đây không phải là dị năng khác thường sao?
Bọn họ đều cảm thấy hôm nay sự hiểu biết của mọi người đã hoàn toàn bị đảo lộn rồi.
Sắc mặt của chị Như cũng bắt đầu trở nên cực kỳ lắng đọng.
Đây là khí!
Anh vậy mà đã luyện ra khí.
Vả lại còn có thế lấy khí chế ngự đồ vật, không thể nào, quả thật không thể nào! Sau đó đôi mắt của cô ta mang theo sự nóng bỏng nhìn Thường Ninh.
Mà Kha Phong đầu tiên là chết sững người, sau đó ngay lập tức quỳ xuống.
Ông trời ơi, rốt cuộc tôi đã chọc đến sự tồn tại như thế nào vậy?
Trong tận đáy lòng anh ta điên cuồng hét lên. Quả dọa người rồi, quả đáng sợ rồi.
Anh ta không có chút hoài nghi rằng nếu như chiếc đũa kia cắm vào chân anh ta thì cái mạng nhỏ của anh ta lập tức xong rôi. Vốn dĩ anh ta vẫn còn ý nghĩ báo thù rất mạnh, nhưng thời khắc này đột nhiên đã tan thành mây khói.
Dạng tồn tại như vậy là thứ anh ta có thể báo thù sao.
Làm không tốt thì nói không chừng cả nhà họ Kha đều phải chết theo anh ta.
"Xin... xin lỗi! Cậu... cậu Ninh, là... là tôi không đúng, là tôi không nên chọc ngài, xin ngài, xin ngài tha lỗi cho tôi.
Còn có ai nói với anh ta, đối phương chỉ là đồ ở rể bỏ đi thì anh ta sẽ phụ trách đánh chết người đó.
Trong lúc nhận lỗi, anh ta cũng không kìm được âm thầm hung dữ nhìn về phía Lâm Tiểu Nhã. Chính là người đàn bà kia đã nói với anh ta đối phương chỉ là một đứa ở rể bỏ đi. Kết quả đã gây ra chuyện lớn như thế này.
Bây giờ, ý định giết chết Lâm Tiểu Nhã anh ta cũng có rồi.
Lâm Tiểu Nhã cũng tràn đầy sợ hãi.
Sao lại có thể như vậy, Thường Ninh rõ ràng là một đứa bỏ đi. Lúc đi học chính là một đồ bỏ đi, sau khi bước vào xã hội thì càng là một thứ bỏ đi, bây giờ sao lại trở nên đáng sợ như vậy.
Thậm chí cô ta hoài nghi tất cả đều là giấc mộng. Nhưng mà sau khi hung hăng cắn lưỡi mấy cái thì đây nào phải giấc mộng, rõ ràng chính là hiện thực đến không thể hiện thực hơn nữa.
Ngay sau đó, cô ta cũng quỳ xuống.
Cô ta sợ nếu quỳ muộn thì kết cục của mình có thể còn thảm hơn so với Giang Chỉ Lâm.
Cô ta run rẩy nói: "Thường... cậu Ninh, xin lỗi, làm tôi không nên coi thường anh, là tôi không nên cố ý nhắm vào anh! Anh tha thứ cho tôi nhé!"
Cái quỳ này của cô ta cũng dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Một cố cậu ấm cô chiêu ở nơi này cũng vội vàng quỳ xuống hết.
Dù sao thì bọn họ cũng đều nhắm vào Thường Ninh cả, cho dù chưa từng nhắm vào thì cũng cũng không cho Thường Ninh một sắc mặt dễ nhìn nên trong lòng rất sợ hãi không yên.
Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy hối hận.
Rõ ràng mấy ông chủ kia đều đến để kính rượu cậu Ninh này, mà bọn họ lại vẫn lựa chọn kinh thường cái người này.
Bọn họ cũng cảm thấy mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
"Cậu Ninh, xin lỗi, chúng tôi sai rồi, xin anh tha thứ!"
"Cậu Ninh, là chúng tôi ngu xuẩn, có mất không thấy Thái sơn, vẫn mong anh tha thứ!"
"Cậu Ninh, trước kia tôi không nên hiểu lầm cậu, cũng mong cậu tha thứ!” Hạ Yên cũng quỳ đến không dám ngẩng đầu lên.
Vương Dương cũng quỳ nơi đó, không dám ngẩng đầu.
Trong chớp mắt, âm thanh nhận lỗi cứ liên tiếp bắn ra hết lượt này đến lượt khác.
Bạch Tử Hằng thấy một màn như vậy thì trong lòng xúc động. Vẫn là bà chị có mắt nhìn, anh Ninh quả thực chính là một bảo vật.
Thậm chí cậu ta có sự kích động muốn biến Thường Ninh trở thành anh rể của mình.
Cho dù không thể trở thành anh rể chân chính, để bà chị mình biến thành người tình của anh Ninh cũng không tồi đâu.
Như vậy thì anh Ninh sẽ không thoát khỏi có quan hệ với nhà họ Bạch bọn họ.
Ánh mắt của Thường Ninh lúc này đang quét một vòng mọi người.
Sau đó anh mắt rơi trên người của Kha Phong.
Kha Phong lại run rẩy một chút.
Sau đó đột nhiên anh ta cầm lấy con dao hoa quả từ trên bàn, đâm lên đùi của mình.
Phụp!
Một dòng máu tung tóe bắn lên.
Con dao gọt trái cây đó đã cắm sâu vào trên đùi lớn của Kha Phong.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không thấy khó hiểu.
Dù sao thì cậu Kha là người đầu tiên đắc tội với cậu Ninh này. Vả lại còn gọi vệ sĩ đến muốn đánh cậu Ninh tàn phế.
Toàn thân Kha Phong run rẩy, sắc mặt trắng như giấy, uể oải nói: “Cậu Ninh, đã vừa lòng chưa?"
Thường Ninh chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó không nói gì, quay người rời đi.
Sau khi Bạch Tử Hằng sững sờ thì vội vàng đuổi theo.
Đợi Thường Ninh đi rồi thì tất cả mọi người mới thở phào một hơi.
Thậm chí không ít người đều mềm nhũn ngã bệt trên đất, đến đũng quần cũng có hơi ướt.
Dù sao thì một màn hôm nay quá chấn động dọa bọn họ rồi.
Mà Kha Phong cũng trực tiếp ngã bệt trên nền, há miệng thở hồng hộc, chỉ cảm thấy bản thân mới đi một chuyển từ quỷ môn quan trở về.
Anh ta không hề có chút hoài nghi nếu như mình không tự đâm mình một đao này thì chuyện ngày hôm nay sự mà khó êm đẹp được.
"Cậu Ninh!”
Ở bên ngoài phòng, chị Như cũng đuổi theo Thường Ninh.
Thường Ninh dừng bước lại: “Chị Như, có chuyện gì?"
Chị Như nở nụ cười xinh đep: "Hôm nay một chiêu khí công cậu Ninh đã thể hiện khiến Mạc Như mở rộng tầm mắt rồi!"
Thường Ninh sâu xa nhìn chị Như: “Thì ra chị Như cũng không phải là người bình thường, có thể nhận ra khí công."
Chị Như cười nói: "Tôi chỉ lại một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhận biết được khí công chắng qua là từng nghe người khác nhắc đến thôi. Chỉ là vẫn không có duyên được nhìn thấy. Nhưng hôm nay cậu Ninh lại khiến cho Mạc Như được mở mang kiến thức rồi!"
Thường Ninh gật nhẹ đầu, sau đó cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Để lại chị Như với gương mặt cứng đờ và khó hiểu.
"Anh Ninh, chiêu kia của anh là khí công sao?"
Đến bãi đỗ xe, Bạch Tử Hằng hưng trí bừng bừng hỏi: "Tôi có thể luyện hay không?"
"Cậu không thể!" Thường Ninh nói thẳng.
"Tại, tại sao?"
"Bởi vì cậu không có khả năng!”
Bạch Tử Hằng sững sờ một chút. Anh Ninh thế này cũng quá thắng thắn rồi, cho dù cậu ta có luyện không được thì lẽ nào không thể ăn nói uyển chuyển một chút được sao. Như vậy cũng làm tổn thương tự trọng của cậu ta quả rồi.
Trong lúc cậu ta chết lặng thì Thường Ninh đã lên xe.
Cậu ta vội vàng kề sát trước cửa xe.
Cười lấy lòng nói: “Anh Ninh, em luyện khí công không được, vậy thì anh có thể cho em mượn ít tiền không?”
"Không cho!" Thường Ninh cự tuyệt thắng thừng.
Sau đó lái xe rời đi.
Để lại Bạch Tử Hằng ở nơi đó chết lặng.
Lúc Thường Ninh mặc một bộ vest danh tiếng xuất hiện trước mặt Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt cũng có chút kinh ngạc đến phát ngốc.
Đây là ông chồng kia của cô sao?
"Sao vậy, dáng vẻ anh mặt vest không đẹp sao?" Thường Ninh thấy Sở Nguyệt đang sững sờ thì không kim được cười hỏi.
Sở Nguyệt chỉ than thở một tiếng, càng lúc cô càng phát hiện người chồng này của mình giống như một cục vàng vậy, chỗ nào cũng lấp lánh ánh sáng.
Thậm chí cô cảm thấy có chút không xứng với Thường Ninh.
"Em thấy hình kết hôn của chúng ta vẫn đừng chup."
“Tại sao?" Thường Ninh sững sờ.
Sở Nguyệt trợn mắt với Thường Ninh: “Người khác sẽ cho răng em không xứng với anh."
Thường Ninh gãi đầu cười. Anh còn cho rằng đã chọc chỗ nào khiến Sở Nguyệt không vừa lòng, thì ra Sở Nguyệt ghét bỏ bộ dáng mặc vest của anh quá đẹp trai rồi.
"Nào có, vợ à, dựa vào sự xinh đẹp trời sinh của em thì anh không xứng với em mới đúng đó."
"Thường Ninh được rồi, bây giờ đã biết nịnh người rồi."
Sở Nguyệt bị Thường Ninh nịnh đến rất vui.
Ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên,
Sau khi nhận xong thì sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi.
"Ba em xảy ra chuyện rồi!"