**********
Tuy Thường Ninh đột nhiên xuất hiện, tung chường đá bay một gã đồng bọn khiến cho bọn chúng thực sự kinh ngạc, nhưng bọn chúng vẫn chưa có vẻ gì là sợ hãi.
Bọn chúng xem thường thân hình gầy go và bộ dạng yếu ớt của anh, bày ra vẻ mặt trêu tức: "Mày có bản lĩnh đánh gãy chân bọn tao sao?"
Bi Hầu thấy Thường Ninh chẳng thèm để ý đến minh thì hổn hển. hét lớn: "Tao sẽ đánh chết mày, thàng nhãi này! Mẹ nó, tao còn tưởng là ai chủ, hóa ra chỉ là một thằng vô dụng..."
Nhưng ngay sau đó, mắt gã trợn tròn lên, cổ giống như bị bóp chặt, thở đut quãng.
Bởi vì khi Thường Ninh trực tiếp ra tay, anh đã biết sức mạnh của mình không giống người bình thường. Tuy rằng anh không biết nó được khai triển như nào, nhưng anh đánh người luôn đơn giản và thô bạo.
Hơn nữa anh còn đang tức giận.
Anh ra tay lại rất độc ác, gần như không cho mấy gã đàn ông vạm vỡ kia chút thời gian nào để phản ứng lại. Chân anh liên tục tung cước, trong nháy mắt chỉ nghe thấy toàn là tiếng xương cốt gãy vun.
Mấy gã đàn ông cao to đều ngã lăn ra mặt đất, ôm chân kêu rên.
Một lần nữa, tất cả mọi người đều nghẹt thở!
"Sao có thể như vậy? Tên vô dụng này sao có thể lợi hại đến thế?" Người đầu tiên không dám tin là Thi Hướng Minh. Một tên vô dụng thế mà lại đảnh nhau rất giỏi, thật kỳ lạ
Lý Phi Phỉ thì càng không thể hiểu nổi. Ngoài Sở Nguyệt, cô ta chính là người hiểu Thường Ninh nhất. Bình thường anh rất yếu đuối, chẳng giống đàn ông chút nào, sao đột nhiên lại có thể lợi hại như vậy?
Có lẽ lúc đầu khi anh đá bay gã đàn ông cao to kia, bọn chúng còn chưa phản ứng lại, nhưng bây giờ bọn chúng thực sự đã rất kinh hãi.
Sở Nguyệt cũng ngây người, từ khi nào mà chồng cô biết đánh nhau thế? Thậm chí, Sở Nguyệt còn cảm thấy Thường Ninh vô cùng xa lạ.
Còn tên nhóc nằm trong lòng cô thì lại hưng phấn vỗ tay, muốn Thường Ninh bế.
BI Hầu và người phụ nữ quyến rũ kia nuốt nước bọt.
Nhưng trong mắt Bi Hầu vẫn chẳng có chút sợ hãi nào, gã chỉ tay vào Thường Ninh, nghiến răng, lạnh lùng: "Tên nhãi thối tha, dám đánh người của tao, mày đừng hòng rời khỏi đây!"
"Tao không ra khỏi đây được? Tao thật muốn xem xem ai mới là người không đi khỏi đây được!" Thường Ninh cũng nghiêm mặt, tiến đến chỗ BÌ Hầu.
Bi Hầu và người phụ nữ quyến rũ kia sợ tới mức lui ra sau vài bước.
"Tên nhãi thối tha, vợ mày nợ tiền của anh Hầu bọn tao, bọn tao phải đến đòi là chuyện thường tình. Sao mày có thể đánh người của bọn tao, còn dám đụng đến bọn tao là thế nào!" Người phụ nữ xinh đẹp kia chỉ vào Thường Ninh, lớn tiếng nói. "Không sai, tên nhãi thối tha, nợ tiền thì trả tiền, đây chính là đạo lý thường tình. Nơi này là do anh họ tao mở, mày dám động đến tao, đánh người của bọn tao, tao cho mày chết không chỗ chôn!" BỊ Hầu cũng hung ác quát. "Vậy sao? Thiếu nợ chúng mày thì đã sao? Dám động đến vợ tao, nếu hôm nay không để lại hai cái chân thì đừng hòng rời đi!"
Thường Ninh lạnh lùng.
"Ha ha..." Người phụ nữ xinh đẹp kia đột nhiên cười ha ha, đứng dậy chỉ tay vào mặt anh: "Mày có biết anh họ của anh Hầu bọn tao là ai không, dám cắt chân bọn tao, đúng là chán sống!"
"Người đánh vào mặt vợ tôi là cô đúng không?" Thường Ninh rét lạnh hỏi.
"Là tao thi sao? Là một con đàn bà ti tiện như này, lại còn giả vờ làm một cô gái ngây thơ, tao còn cào cho ấy..."
Bóp!
Thường Ninh bước lên, tát thẳng vào mặt có ta.
Lục tát cực mạnh.
Người phụ nữ xinh đẹp kia lào đào hai vòng.
Nhưng vẫn chưa hết.
Chỉ nghe tiếng bốp bốp không ngừng bên tai.
"Dám đánh vợ tôi, đúng là ăn gan hùm mật gấu!"
"Dám cào mặt cô ấy, tôi cho cô không còn mặt mũi nhìn người ngoài!"
"Dám máng cô ấy, tôi cho cô hoài nghi cuộc sống này!"
Lúc này Thường Ninh mạnh mẽ lạ thường.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn anh.
Trừ tiếng bàn tay tát bốp bốp và tiếng quát đầy giận dữ của Thường Ninh thì không còn âm thanh gì cả.
Mật người phụ nữ kia bị đánh cho phù lên như đầu heo, hơn nữa còn nút ra, máu lẫn lộn.
Đủ khiến cho người ta run sợ.
Thường Ninh hạ đòn cuối bằng cách đá một cước ngay bụng có ta.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người phụ nữ xinh đẹp bị đá văng ra xa, ngã lăn trên mặt đất đau điếng, cô ta thật sự đã bị đánh cho hoài nghi đời người.
BI Hầu cũng luống cuống, chỉ vào Thường Ninh: "Mày, mày đừng có lại đây, anh họ tạo chính là Vương Chấn Đông, mày dám động vào tao, anh ấy nhất định sẽ không tha cho mày!"
Nghe ba từ "Vương Chấn Đông", sắc mặt Thi Hướng Minh, Hoàng Đào và cả đám người đều thay đổi.
Đặc biệt là Thi Hướng Minh, anh ta vốn là dân làm ngành kiến trúc, nghe ba từ "Vương Chấn Đông" quả thực như sắm đánh bên tai.
Anh ta còn từng vì một dự án mà đến biểu quà Vương Chấn Đông. Khi thế của người này đến giờ vẫn còn làm anh ta sợ hãi.
Lý Phi Phi cũng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Cô ta chỉ biết Bì Hầu làm việc cho vay nóng, chắc chắn sau lưng có người chống đỡ,
Nhưng không nghĩ tới người đó lại là Vương Chấn Đông tiếng tăm lừng lẫy.
Cô ta thường xuyên trà trộn vào nhiều khu khác nhau, sớm đã nghe nói đến tên tuổi Vương Chấn Đông. Người này tuyệt đối là một kẻ tại to mặt lớn đứng đầu một phương, không ai dám quấy nhiễu.
Cải tên này khiến cô ta phát run.
Đến cả Sở Nguyệt cũng biến sắc, đương nhiên cô đã nghe những lời đồn xung quanh cải tên Vương Chấn Đông.
Lòng cô bắt đầu lo lắng, muốn Thường Ninh quên bọn chúng đi.
Loại người đó đừng nói là bọn họ, ngay cả ông nội cô cũng không dám động đến.
Nhưng lúc này Thường Ninh lại phát ra một tiếng cười nhạo: "Tao tưởng người sau lưng chúng mày là ai, hóa ra là một con rùa!"
Hai chữ "con rùa" vừa nói ra.
Không khí đều ngang lại.
Tất cả mọi người đều như hóa đá ngay tại trận.
Ngay cả người phụ nữ xinh đẹp kia đang lẫn lộn trên đất cũng cứng lại.
Hơn nửa ngày sau, Bì Hầu mới kinh sợ chỉ vào Thường Ninh: "Mày, mày vừa bào anh họ tao là cải gì?"
"Không nghe thấy sao? Tao gọi Vương Chấn Đông là con rua!"
Thường Ninh hừ lạnh.
Lời này không sai, giống như Kim Mao đã nói, Vương Chấn Đông nhìn thấy anh cũng phải gọi một tiếng "ba", không phải là đồ con rùa thi là cái gì.
"Điên rồi, thằng nhãi mày điên rồi!" Bi Hầu nhảy dựng lên, thậm chí Còn cuồng loạn: "Dám mắng anh họ tạo là con rùa, chúng mày phạm tội chết rồi!"
Đám người của Thi Hưởng Minh mật tái nhợt rồi thì là cái gì.
"Điên rồi, thằng nhãi mày điên rồi!" Bì Hầu nhảy dựng lên, thậm chí còn cuồng loạn: "Dám mắng anh họ tao là con rùa, chúng mày phạm tội chết rồi!"
Đám người của Thi Hướng Minh mặt tái nhợt.
Sau đó họ đều chỉ vào Thường Ninh, tức giận: "Tên nhãi thối tha, mày muốn chết còn kéo theo bọn tao, mày có biết mày đang làm cải gì không? Mau chóng quỳ xuống xin lỗi anh Bì Hầu, sau đó tự đánh gãy chân minh đi! Nếu không, bọn tao cũng không tha cho mày!"
Ngày cả khi vừa thấy Thường Ninh có thân thủ rất tốt, bọn chúng vẫn không đặt anh vào mắt, huống hồ trong xã hội này, không phải cứ đảnh hay là lợi hại.
Bọn chúng tự tin rằng trong xã hội này, muốn đùa chết Thường Ninh, có hàng trăm cách.
Dám mắng Vuong Chấn Đông là con rủa, mấy cái mạng cũng không đủ bù.
Nhưng việc này không thể liên lụy đến bọn chúng.
Lý Phi Phi cũng nhảy dựng lên mạng Thường Ninh: "Con mẹ nó, anh có vấn đề thì đi bệnh viện tâm thần đi, chạy đến đây phát bệnh cái gì. Nếu hôm nay có chuyện gì với bà đây, bà đây có chết thành quỷ cũng không buông tha cho anh!"
"Thường Ninh, đừng làm loạn nữa, chúng ta mau đi thôi!"
Sở Nguyệt đã tính toán cả, về nhà sẽ ngay lập tức mang Thường Ninh và đứa rời khỏi Phàn Thành này. Tuy rằng cô có trách Thường Ninh quả kích động, dám mắng Vương Chấn Đông là con rủa, nhưng nếu hôm nay không có anh, cô và con không biết đã có kết cục gì."
Và lại, cô cũng ác miệng với anh, trong lòng cũng không trách anh được.
Bây giờ quan trọng nhất là mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không, Cô thật sự sợ sẽ không đi được,
"Vợ, em yên tâm, anh có thể xử lý." Thường Ninh quay đầu an ủi cô.
"Xử lý? Anh xử lý thế nào?" Sở Nguyệt gấp đến độ dậm chân.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net