Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Dựa theo ý của Thường Ninh, Lý Phỉ Phỉ đã quay lại làm bạn với Sở Nguyệt.
!
Thái độ làm người của Sở Nguyệt vốn không hay mang thù, thải độ của Lý Phỉ Phỉ cũng tử tế. Hơn nữa đã làm bạn thân với nhau nhiều năm như vậy, cô cũng không muốn mất đi người bạn này.
Sau đó Lý Phỉ Phỉ thuận lý thành chương giúp Sở Nguyệt xoay sở khoản vốn ban đầu kia.
!
Đương nhiên, cô không nhắc đến Thường Ninh dù chỉ một chữ.
Cho nên hai ngày nay Sở Nguyệt đi sớm về muộn, phong trần mệt mỏi, bộ dáng bận đến tối mắt tối mũi.
!
Thường Ninh chỉ biết âm thầm lắc đầu, bà xã minh trời sinh đã là một người cuồng công việc.
Mà Trần Di nhìn thấy con gái mình thành cái dạng này, cũng không tiện lôi chuyện ly hôn ra nói nữa.
!
Nhưng lại càng thêm chán ghét Thường Ninh hơn.
Thường Ninh cũng không thèm để ý, vẫn làm mọi việc như thường, ở nhà nấu cơm giặt giũ chăm con.
!
Ngày mai chính là yến tiệc của Đại soái.
Tổi đó, mọi người của nhà họ Sở tụ tập về nhà cũ.
!
"Thường Ninh, ngay mai đã là yến tiệc của Đại soái rồi, thiệp mời anh nhận lấy đã lấy được chưa?"
Thường Ninh vừa xuất hiện, lập tức liền có người lớn tiếng hỏi.
!
Ngữ khí tràn ngập hàm ý chế giễu, bọn họ mới không thèm tin Thường Ninh thật sự có thể lấy được thiệp mời.
Mấy ngày nay Sở Nguyệt bận bịu chuyện nhà máy, cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
!
Có điều trong tay Thường Ninh không có thiệp mời, điều này cô biết.
Cô lập tức nói khẽ với Thường Ninh: "Lát nữa anh đừng nói gì hết, để em xin lỗi ông nội cho."
!
Thường Ninh vỗ nhè nhẹ lên tay cô ra hiệu an ủi.
Sau đó anh đối mặt với mấy người kia, nói: "Một chốc nữa sẽ có người đưa thiệp mời tới đây!"
!
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều cười ầm lên.
"Mày đúng là biết giả bộ đấy, đến lúc này rồi còn giả vờ giả vịt cái gi!"
!
"Đúng thế, không lấy được thì cứ nói là không lấy được, lại còn bảo sắp có người đưa tới đây, giả bộ quả đi!"
"Ha ha ha..."
!
Sở Nguyệt cũng không nhịn nổi mà phát hỏa, chết đến nơi rồi mà còn sĩ diện. Loại thiệp mời này, người khác mong cầu mỏi mắt cũng không có được, sao có thể còn có người đưa đến tận của chủ.
Có điều cô đã không còn sức lực mà phát hỏa với Thường Ninh, mấy ngày nay cô đã quá mệt mỏi rồi.
!
Cô cũng không muốn nói gì với Thường Ninh nữa.
Vợ chồng Sở Sơn Hà bày ra sắc mặt phẫn nộ với Thường Ninh, cũng không thèm quan tâm tới Thường Ninh nữa, kéo Sở Nguyệt cách rất xa anh.
!
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Ông cụ Sở dẫn theo Thầm Lệ cùng xuất hiện.
!
Phía sau còn có Tào Thu Huy và Sở Gia Lượng đi theo.
Dường như bọn họ đã cùng nhau thương lượng chuyện gì đó trong thư phòng, sắc mặt ông cụ lộ vẻ vui mừng.
!
"Ông nội, Thường Ninh nói thiệp mời của nó sẽ lập tức có người mang tới đây, chúng con đang cười chuyện này ạ." Tửc thì có người đứng lên chỉ vào Thường Ninh nói.
Nụ cười trên mặt ông cụ cứng đờ, cả giận nói: "Lòe bịp mọi người làm gì, thật sự coi thường nhà họ Sở chúng tôi trông cậy anh có thể lấy được thiệp mời sao? Thu Huy đã nghĩ cách lấy giúp nhà họ Sở hai tấm thiệp mời rồi!"
!
Mọi người vừa nghe thể đều đồng loạt đứng lên, cuồng nhiệt sùng bái mà nhìn Tào Thu Huy.
Loại nhiệm vụ bất khả thi này lại được Tào Thu Huy hoàn thành, quả nhiên là con rể quý của nhà họ Sở!
!
Lúc này, Tào Thu Huy cũng ưỡn thẳng nguời lên, nụ cười khiêm tốn trên mặt lại mang theo vài phần đắc ý.
"Thật ra chuyện này cũng không có gì, ngày đó sau khi ông nội nhắc tới chuyện này tôi liền huy động lực lượng của cả gia tộc, rốt cuộc cũng lấy được hai tấm thiệp mời, chỉ có thể coi như vận khí của tôi tốt thôi."
!
Trong lời nói là một sự giả tạo nồng nặc.
Còn có ý ám chỉ.
!
Ngày đó anh ta bị cái vòng tay của Thường Ninh át mất sự nổi bật, trong lòng cực kì không cam tâm, cho rằng chẳng qua là Thường Ninh vớ được vận may mà thôi.
Sau khi trở về anh ta hao hết tâm cơ mới lấy được hai tấm thiệp mời của yến tiệc nhà Đại soái.
!
Cố ý nói bản thân minh vận khí tốt cũng chính là đang muốn
chế giễu Thường Ninh, làm người không thể chỉ dựa vào vận khí được, vẫn phải so bằng thực lực. Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đây là biểu hiện khiêm tốn của anh ta, còn vỗ tay nhiệt liệt vang dội.
!
Sở Hân cũng như một con không tước kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu. Bản thân mình có thể tìm được một vị hôn phu như thế này, đúng là hạnh phúc muốn chết.
Mà Sở Nguyệt lại gả cho một tên phế vật, nhất định không thể nào sánh bằng cô ta.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng hâm mộ chết mất thôi, sao bọn họ lại không tìm được một đứa con rể như vậy chử. Nhìn xem, người ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi mới nói ra cho mọi người biết, không giống thằng phế vật nhà mình, ngay từ đầu cái miệng đã như tàu hỏa lao vùn vụt.
Haiz, sự chênh lệch này thật sự không có cách nào so sánh được mà.
!
"Thu Huy, đến đây, ngồi vào bên cạnh ta!"
Ông cụ Sở lúc này thân thiết vỗ tay Tào Thu Huy, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
!
Có thể ngồi cạnh ông cụ, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Sở Gia Lượng cũng không được hưởng.
Có điều Sở Gia Lượng cũng chẳng buồn buc ghi, ngược lại cực kì vui sướng, vội vàng kéo Tào Thu Huy lại đây. Bởi vì đây chính là em rể, chống của em gái ruột của anh ta, về sau anh ta còn phải dựa vào cậu em rễ này để theo đuổi cô Y đấy.
!
Về phần Thường Ninh, anh đã bị mọi người quên mất từ đời tám hoánh nào rồi.
Sau khi Tào Thu Huy ngồi xuống, ánh mắt như vô tình lại cố ý lướt qua Thường Ninh.
!
Anh ta lập tức nói với ông cụ Sở: "Ông nội, thật so với người nào đó con chẳng là cái gi cả, chính miệng người ta nói minh quen biết Đại soái Kiêu Long, lấy được thiệp mời chỉ là chuyện thường thôi."
"Lời của cái thằng phế vật kia mà cậu cũng tin chắc, không phải hôm nay nó còn nói sẽ có người đua thiệp mời tới sao, đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng một ai cả." Sở Gia Lượng lập tức cười lạnh nói.
!
Đương nhiên anh ta biết đây là Tào Thu Huy cố ý muốn chả đạp Thường Ninh, vậy nên anh ta phải phối hợp cho tốt một chút.
Huống hồ cho dù Tào Thu Huy không nhắc tới, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm đạp Thường Ninh.
!
Lúc này ông cụ Sở vỗ thật mạnh vào tay vịn, hừ lạnh một tiếng: "Ngày đó tôi còn chưa tính số với nó đâu, hôm nay nợ mới nợ cũ tỉnh luôn một thể đi!"
Ngay tức khác mọi người đều cực kì im lặng.
!
Họ đều chờ xem kịch hay.
Sắc mặt Sở Nguyệt có chút tái nhợt, đang muốn đứng lên thay Thường Ninh xin lỗi đôi câu.
!
Đột nhiên, một người giúp việc vào báo tin.
"Ông chủ, thư ki Cao của văn phòng chủ tịch thành phố đến đây!"
!
Ông cụ Sở vừa nghe liền hơi kinh ngạc, vội vàng đứng lên: "Mau mời vào đây!"
Mọi người cũng đều chấn động.
!
Nhà họ Sở chỉ là một gia tộc hạng ba, sao lại kinh động đến người của văn phòng chủ tịch thành phố vậy.
Ông cụ Sở cũng mau chóng ra ngoài nghênh đón.
!
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy cũng bám chặt sau mông ông ta
Rất nhanh, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, mặc đồ tây đi giày da bước vào.
!
"Thu kí Cao, xin chào, xin chào!" Ông cụ Sở duỗi tay ra, trên mặt nở nụ cười: "Không biết thư ki Cao đại gia quang lâm, có chuyện gi sao?"
Thư ký Cao cười nhẹ, bắt tay ông cụ Sở một cái, sau đó nói: "Tôi tới đây đưa thiệp mời tham gia yến tiệc chiêu đãi của Đại soái cho nhà họ Sở mọi người."
!
Sau đó thư kí Cao không nói thêm lời dư thừa nào nữa, để lại tám tấm thiệp mời rồi rời đi.
Cả quả trình còn chưa tới một phút đồng hồ.
!
Từ trên xuống dưới nhà họ Sở tất cả đều bất động tại chỗ.
Người của văn phòng chủ tịch thành phố vậy mà lại tự mình đến đây đưa thiệp mời của yến tiệc nhà Đại soái, bọn họ nghi ngờ đây không phải sự thật.
!
Nhưng tám tấm thiệp mời này đang bày ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Sau đó tất cả đều nhìn về phía Thường Ninh, bởi vì khi nãy Thường Ninh vừa mới nói có người tới đưa thiệp mời.
!
Chẳng lẽ chính anh bảo thư kí Cao đua tới?
Ngay cả ông cụ Sở cũng cực kì nghiêm trọng mà nhin Thường Ninh.
!
Gia nghiệp nhà họ Sở bọn họ cũng coi như lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, còn lâu mới đủ tu cách có quan hệ với văn phòng chủ tịch thành phố.
Nhưng hiện giờ người của văn phòng chủ tịch thành phố vậy mà lại đích thân tới đua thiệp mời yến tiệc nhà Đại soái, ông không nghĩ ra nổi đây là làm sao nữa, chẳng thực sự có quan hệ với thằng nhãi này?
!
Sở Nguyệt cũng có chút kinh ngạc mà nhìn Thường Ninh, nhưng cô rất rõ ràng, Thường Ninh làm sao mà lại quen biết với người của văn phòng chủ tịch thành phố được.
"Đều nhìn tôi làm gì, không phải tôi đã sớm nói rồi sao. Sẽ có người đưa thiệp mời tới, bây giờ đã đua tới rồi, các người còn không tin sao?"
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net