**********
Tỉnh Thành.
!
Trụ sở Tề gia.
Một góc sân là rừng trúc lớn, gió thoảng qua, tiếng lá kêu xào xạc.
!
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo thời Đường nằm lên chiếc ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên chiếc bàn đá trước mặt ông ta bày một bộ trà cụ tinh xảo, một cô gái khoảng hai mươi tuổi hơn lạnh lùng, thuần thục hí hoáy với bộ trà cụ.
!
Dáng người cô gái cao gầy, thướt tha, phong thái nổi bật, khí chất không hề giống các cô gái bình thường khác.
Rất nhanh, hương thơm của trà tỏa ra bốn phía.
!
Cô cái đưa một tách trà cho người đàn ông trung niên, "Ba, trà xong rồi."
Người đàn ông trung niên là chủ Tề gia, tên Tề Thái, người ta thường gọi là Tề tam gia.
!
Còn cô gái pha trà là con gái của ông ta, đại tiểu thư của Tề gia Tề Thính Trúc.
Tề tam gia mở mắt ra, nhận lấy tách trà từ tay con gái, thổi thổi nước trà, "Em trai con chạy đến Phàn Thành rồi?"
!
Tề Thính Trúc gật gật đầu, “Nó cũng là muốn làm gì đó cho Tề gia ạ."
"Phàn Thành không đơn giản đâu!" Tề tam gia uống một hơi cạn sạch tách trà rồi nói.
!
"Có đám người Tề Vệ đi theo, chắc là không có vấn đề gì đâu ạ." Tế Thính Trúc nhận lại tách trà đã cạn, lại rót đầy rồi nói.
Cũng vào lúc này, một lão già mặc áo dài nam vội vàng chạy đến.
!
Lão là già là quản gia của Tề gia.
“Ông chủ, tam thiếu gia về rồi." Sắc mặt của quản gia không hề tốt, “Hai chân của cậu ấy gãy rồi!”
!
"Cái gì?" Tề Thính Trúc nghe thấy chân của em mình bị gãy, đứng vọt lên, vẻ mặt như bao phủ bởi sương giá, "Là tên nào to gan, dám đánh gãy hai chân của em tôi!”
Mà Tề tam gia chỉ nhíu mày một chút.
!
Rất nhanh, Tề Vệ đã đến quỳ gối trước mặt Tề tam gia và Tề Thính Trúc.
Nhìn thấy cánh tay vô cùng thê thảm của Tề Vệ, sắc mặt của Tề tam gia cũng thay đổi một chút.
!
Sau đó Tề Vệ kể lại chuyện của Thường Ninh, còn thuật lại nguyên văn câu của anh cho Tề tam gia nghe.
"Thật to gan, dám coi thường Tề gia của chúng ta như thế."
!
Ngược lại Tề tam gia chỉ trầm mặc.
Còn Tề Thính Trúc thì tức giận đập bàn đá một cái, răng rắc một tiếng.
!
Bàn đá có dấu hiệu bị nứt ra, rõ ràng là vị đại tiểu thư Tề gia này bên ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra tính tình nóng nảy, hơn nữa nội khí có thể xếp ở hàng cao thủ.
"Bây giờ con đi Phàn Thành, phải đánh gãy hai chân thằng nhóc kia!"
!
Tề Thính Trúc nói xong, thật sự muốn ngay lập tức đến Phàn Thành.
"Thính Trúc, không được kích động!" Tề tam gia ngăn cản con gái lại.
!
Sau đó nhìn Tề Vệ, “Kế lại cảnh lúc tên đó ra tay cho tôi nghe một chút.”
Tề Vệ không dám trải ý, tỉ mỉ kể lại lúc Thường Ninh ra tay một lần.
!
Thậm chí trong lúc kể, gã ta không thể kiềm chế được bản thân mà run rẩy.
Từ lúc Thường Ninh bộc lọ thực lực đến giờ, trong lòng gã vẫn hoảng sợ không thôi.
!
“Xem ra có vẻ giống người mà lần trước Hùng Ngũ gặp phải, đôi phương có thể là cao thủ đỉnh nội khí." Tề tam gia trầm ngâm nói, "Chỉ sợ là đối phương còn một chút nữa là đạt đến cảnh giới khí sư rồi."
"Tuổi trẻ như thế mà có thể đạt được đến bước này, thật sự khiến người khác bất ngờ."
!
Tề tam gia trầm ngâm một phen, "Tạm thời không cần cử người đến Phàn Thành."
"Ba, ba không cần phải dè dặt, cho dù người này là cao thủ đỉnh nội khí, Tề gia chúng ta sợ gì, huống chi chúng ta không báo thù cho em trai con sao?"
!
“Đối phương không giết em trai con là đã nương tay lắm rồi, con còn chưa chưa biết chuyện gần đây của Lưu gia sao?" Tề tam gia hỏi.
"Lưu gia, không phải là gia không có ảnh hưởng gì mà gia chủ vừa chết sao?”
!
Ở Tỉnh Thành Lưu gia có thể được cho là một gia tộc lớn, nhưng trong mắt Tề gia chỉ là một gia tộc không có sức ảnh hưởng gì.
"Chủ Lưu gia chết ở Phàn thành đó!" Tề tam gia là người đứng đầu thế giới ngầm ở Tỉnh Thành, không có chuyện gì là ông ta không biết, cho nên vừa rồi ông ta có nói một câu, nước ở Phàn thành không đơn giản.
!
Tề Thính Trúc sửng sốt một chút, "Không lẽ có liên quan đến tên nhóc kia?"
"Đầu tiên là con trai của Lưu Nguyên Kiệt chết ở Phàn Thành, sau đó Lưu Nguyên Kiệt dẫn người qua đó báo thù, thậm chí còn bỏ một số tiền lớn mời ba cao thủ về, kết quả, mấy người đó chẳng ai có thể trở về!" Tề tam gia nói.
!
Lúc này sắc mặt Tề Thính Trúc thay đổi một chút, nhưng rất nhanh, cô ta lại cười lạnh: “Lưu gia kia làm sao có thể so sánh với Tề gia chúng ta. Ba, ba cho con dân người qua đó gặp mặt tên nhóc kia đi!”
"Thính Trúc, ngay cả ba người của Tề Vệ con còn không chịu nổi một chiêu, con cảm thấy con có thể thắng tên đó sao?" Tề tam gia hỏi.
!
Tề Thính Trúc nhất thời không nói nên lời.
Tuy từ nhỏ cô ta đã tập võ, có thể coi là có tố chất bẩm sinh, còn trẻ mà đã bước vào giai đoạn luyện khí, nhưng còn không thể đánh bại một chiêu của Tề Vệ nữa mà.
!
"Người này nếu có thể về mời về dưới trướng Tề gia chúng ta, có lẽ Tề gia chúng ta có thể tranh đấu hơn thua với các đại gia tộc lớn khác ở Thượng Kinh!"
Mắt Tề tam gia lộ ra ảnh sáng kỳ dị, vận mệnh của ông ta sẽ không còn gói gọn ở mỗi Tỉnh Thành nữa.
!
"Ba, có phải ba đã đánh giá cao tên đó quá rồi không, chỉ bằng tên đó mà tề gia chúng ta có thể tranh đấu với các gia tộc lớn khác ở Thượng Kinh sao?"
Tề Thính Trúc có chút khinh thường nói, trong lòng có chút không phục,
!
“Con gái, núi này còn có núi cao hơn, con đã từng nghe qua chưa? Trong bát môn, người còn trẻ như thế mà có thể đạt được đỉnh nội khí rất hiếm, người này hiếm có!”
Ánh mắt Tề tam gia sâu xa nói.
!
Mấy ngày nay Thường Ninh cũng thật nhàn hạ, ở nhà trông con, rảnh thì lôi hạt ngọc ra nghiên cứu.
Từ khi anh mượn hạt ngọc này để luyện khí, khí tức trong thân thể anh ngày càng sôi trào.
!
Không thế không nói, hạt ngọc này rất thần kỳ.
Thậm chí hạt ngọc này lợi hại đến mức nào, ngay cả bản thân anh cũng không thế xác định.
!
Chỉ biết rằng, nếu bây giờ tùy tiện chém một phát khí, anh có thể khiến chiếc bàn gỗ nát như đậu phụ.
Nếu cái chém này chạm phải cố một người, chỉ sợ rằng đầu lia khỏi cổ.
!
Hơn nữa mấy ngày nay, thông qua việc nói chuyện với Cam Trường Phong.
Khiến anh càng hiểu rõ hơn về nguyên tố khí.
!
Khí, là nguồn gốc của mọi sự sống.
Nghe nói, nếu luyện được khí đến một trình độ nhất định, có thể phát huy được năng lực khó có thể tưởng tượng nổi.
!
Thậm chí nếu luyện đến đỉnh, có thể nuốt khí để tích Cốc, không cần phải ăn thức ăn nữa, lại có thể thông hiểu cả trời đất, có thể truy tìm ngàn dặm.
Đương nhiên, điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rốt cuộc là người này có tồn tại hay không cũng không ai có thể chứng thực.
!
Thế nhưng, điều này lại khiến cho Thường Ninh vô cùng tin tưởng.
"Con rể tốt, ăn cơm nào!"
!
Đúng lúc này, một tiếng gọi của Trần Di truyền đến.
Nghe thấy tiếng gọi này của mẹ vợ, Thường Ninh cũng không nói gì.
!
Từ hôm mẹ vợ đến đây thăm, ngày hôm sau đã dọn vào ngay rôi.
Thậm chí bà còn không hỏi qua ý kiến của Sở Nguyệt.
!
Sở Nguyệt vừa hỏi, người mẹ vợ này đã chỉ ngay vào anh
Bảo rằng anh đồng ý cho bọn họ chuyển đến, lại còn mở miệng ra gọi là con rể tốt, thân thiết biết bao nhiêu.
!
Khiến cho Thường Ninh muốn nói không phải anh bảo bọn họ đến đây cũng không được.
Chỉ là đến bây giờ, Sở Nguyệt cũng không phản ứng gì với bọn họ, Bất quá bọn họ cũng không thèm để ý, còn thái độ đối với Thường Ninh thì thay đổi một trăm tám mươi độ.
!
Câu con rể tốt không ngừng tuôn ra khỏi miệng.
Hơn nữa còn chủ động nhận hết mọi việc nhà.
!
Khiến cho Thường Ninh có chút không thích ứng nổi.
Nhưng không thể không nói, đồ ăn của mẹ vợ nấu rất ngon, hơn nữa mỗi ngày các món ăn đều đa dạng phong phú.
!
Dựa vào mỗi điểm này, cho bọn họ chuyển vào cũng đáng.
"Con rể tốt ơi, mẹ đã trả lời chiếc xe kia cho nhà Lục gia rồi, yên tâm, sau này sẽ không tùy tiện nhận quà của người khác nữa.”
!
Trên bàn cơm, Trần Di vừa gắp thức ăn cho Thường Ninh vừa ha ha cười nói.
"Không sai, con rể tốt à, lúc trước là do ba mẹ không hiểu chuyện, con đừng trách nhé." Sở Sơn Hà cũng ngượng cùng cười nói.
!
Bây giờ ông không thể không phục thằng con rể này, lúc trước ông còn nằm mơ có thể quay về Sở gia, nhưng bây giờ cả công ty của Sở gia lại biến thành của bọn họ rồi, vậy thì không còn cần phải nằm mơ nữa mà có thể trực tiếp thực hiện.
Ông thật sự bội phục Thường Ninh từ tận đáy lòng.
!
Dù sao lúc đó Lưu gia cử bao nhiêu người đến đây, ông vô cùng rõ ràng. Như vậy mà con rể này vẫn có thể bình an vô sự, đã thể còn trở tay mà nắm Sở gia lại trong tay.
Con rể này thật sự quý báu.
!
“Ừm." Thường Ninh vừa ăn vừa gật đầu.
"Đúng rồi, con rể mà, vài ngày nữa là sinh nhật thứ bảy mươi của ông ngoại Sở Nguyệt, con đi cùng qua đó nhé." Trần Di gắp một đũa thức ăn vào bát của Thường Ninh rồi nói.
!
Tính ra thì, đã một khoảng thời gian rồi bà không về nhà mẹ đé.
Dù sao lúc trước bà cũng cảm thấy mất mặt, cha bà không muốn nhìn thấy gia đình họ, nhưng bây giờ đã không còn như thế nữa rồi, bây giờ nên trở về mà hãnh diện một phen.
!
"Đương nhiên không thành vấn đề, cần mua quà gì thì ba mẹ củ chuẩn bị, tiền không thành vấn đề.”
Với tâm tư chủ ba mẹ vợ, anh đương nhiên hiểu rõ, chẳng qua là do anh nể mặt, dù sao thì anh cũng chưa từng gặp qua ông ngoại của Sở Nguyệt.
!
"Có câu này của con rể tốt, mẹ yên tâm rồi." Trần DI cười ha ha nói.
Tiếng gọi con rể tốt kia cũng vô cùng thân thiết.
!
Khiến Thường Ninh nhịn không được mà nổi da gà.
!