Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Thật sự muốn tôi tha ?






**********



Thường Ninh chỉ là chỉ lên trên đài.






Thì ra lúc này Bạch Hâm Nhiên đã đi lên đó.



Cô ấy cũng hiếu kỳ, cái chậu đồng này thần kì thật sao?






Có thể cảm nhận được giàu có của con người?



Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người của cô ấy.






"Bạch tiểu thư, mời!” Y Thanh Sơn giơ tay mỉm cười nói.



Bạch Hâm Nhiên gật gật đầu , đưa đôi tay ra, để lên thành chậu.






Chà!



Chỉ thấy tay của cô ấy chạm vào thành chậu, thì bọt nước đã chảy ra.






Cô ấy giật cả mình, nhanh chóng lấy tay ra.



Người khác trợn mắt lên , ngầng cái cổ dài lên, có phần không thế tin tưởng được.






Bạch tiểu thư chỉ để tay xuống thôi, thì bọt nước đã ra, không lẽ đây chính là người cao quý?



"Chị, đừng dùng tay lại, nhanh chóng xoa đi." Bạch Tử






Hằng đứng kế bên thúc giục nói.



Quả nhiên là bà chị lợi hại, chưa bắt đầu xoa chậu đã ra bọt nước, anh ấy đã không kìm nén được muốn nhìn thấy bà chị rốt cuộc có thể làm cho chậu ra bao nhiêu nước, cao quý đến bao nhiêu.






Bạch Hâm Nhiên hít thở thật sâu, đôi tay tiếp tục để bên thành chậu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa lên.



Bum bum bum.






Chỉ thấy thành chậu như một con suối nhỏ, một dòng nước bắn tung toé.



Vô cùng thần kì là, nguồn nước này không biết từ đâu ra, và một khi Bạch Hâm Nhiên ngừng hoạt động, nước lập tức biến mất.






Nhưng khi Bạch Hâm Nhiên lại xoa thành chậu, nước lại xuất hiện.



Một cảnh tượng thần kì như thế này, mọi người nhìn thấy đều sững sờ.






"Quả nhiên là nước không có nguồn, không có nguồn, không nguồn, không bóng, không dấu vết!" Y Thanh Sơn đứng bên cạnh khen ngợi.



Sau đó anh ấy nắm chặt tay hướng về Bạch Hâm Nhiên nói: "Bạch tiểu thư quả nhiên là người cao quý! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chậu xuất ra nhiều nước không nguồn đến thế!”






"Bà chị, em và chị đều cùng một người mẹ đẻ, tại sao cao quý của chị lại cao hơn em nhiều đến thế?” Bạch Tử Hằng không khỏi thắc mắc.



Bạch Hâm Nhiên cười lắc đầu, “Đây sao chị biết được.”






Đối với mình có phải là cao quý không, cô ấy không hề có cảm giác, chỉ là cảm thấy chiếc chậu đồng có chút vui vẻ.



Lục Vũ Trầm toàn thân run lên.






Bạch Hâm Nhiên lại có thể xoa nhiều nước đến thế, nhưng anh ấy không hề xoa ra được một tí nước nào, làm sao có thế như thế được.



Phải biết rằng Lục gia và Bạch Gia đều là gia tộc hạng nhất tại Phan Thành, cho dù sự cao quý không như Bạch Hâm Nhiên, nhưng làm sao thì cũng phải mạnh hơn Bạch Tử Hằng.






Vì thế trong lòng anh ấy không phục.



"Hâm Nhiên, để anh thử lại lần nữa."






Bạch Hâm Nhiên liếc nhìn anh ấy, cũng không nói gì, nhường vị trí.



Lục Vũ Trầm vừa mới lên đó, thì bắt đầu cố gắng xoa chậu cao quý, Bạch Tử Hằng đứng kế bên cổ vũ cho anh ta.






Tiếc là, tay xoa đến trầy xước, trong chậu một chút động tĩnh cũng không có.



Rất nhanh, có những tiếng kêu la dưới đài truyền đến.






Nếu như không phải Lục Vũ Trầm là thiếu gia của Lục gia, e rằng sớm đã quăng anh ấy xuống đất.



Ngay cả Bạch Tử Hằng đứng kế bên cũng không chịu nổi, “Anh Vũ Trầm, anh nghỉ ngơi đi."






Anh ấy cũng muốn thử lại lần nữa.



Dù sao thì anh ấy không tin rằng mình chỉ có nhiêu đó phận cao quý.






Lục Vũ Trầm mặt ngày càng đỏ bừng.



Sau đó đánh mạnh vào chậu đồng, mới bỏ cuộc.






"Đây là loại trò chết tiệt gì, cảm giác cao quý gì, một tí cũng không chuẩn!"



Nét mặt của Y Thanh Sơn ngại ngùng, "Lục thiếu gia, cải chậu này thật chất là có cảm ứng cao quý, nếu không tại sao Bạch tiểu thư vừa chạm vào, thì có nước chảy ra."






Lục Vũ Trầm lập tức không có câu nói, sau đó sắc mặt trầm lại đi xuống đài,



Và Bạch Tử Hằng bắt đầu cố gắng xoa.






"Mau ra nước, mau ra nước..." Miệng anh ấy cũng lẩm bẩm.



Kết quả cũng như trước, chỉ có một tiếng nước chảy ra, không hề có một tinh động gì.






Anh ấy thất vọng đi xuống.





Xem ra, sự cao quý của anh ấy không bằng bà chị. sau anh ấy, cũng có một số người lần lượt đi lên, nhưng không ai có thể làm cho chậu động có tiếng động.






Sắc mặt xanh mát của Lục Vũ Trầm khi nhìn Thường Ninh, lúc nãy khi anh ấy xoa chậu, thì thấy Thường Ninh vẫn luôn cười.



"Tiểu tử, lúc nãy cười có vẻ có sức đấy, vẫn là câu nói đó của tôi, anh có gan, cũng lên đó thử!”






Ngay cả Bạch Hâm Nhiên cũng nhìn Thường Ninh.



"Anh Thường, hay là anh lên đó chơi thử." Cô ấy chớp đôi mắt nói.






Thường Ninh cười, “Tôi sợ sẽ làm cho người ta sợ!"



Sắc mặt của Bạch Hâm Nhiên hơi đanh lại, cô ấy không ngời Thường Ninh lại trả lời như thế.






Lục Vũ Trầm sững người lại trước, sau đó cười nói:



"Anh cũng sợ doạ đến người khác sao, thân phận này của anh, sự cao quý có thể đứng một bên sao?"






Anh ấy đương nhiên khẳng định Thường Ninh tuyệt đối là sẽ không để cho chậu đồng ra nước, kêu Thường Ninh lên đó thử, không lẽ muốn lòng mình bình đẳng tí xíu, không thể để tiểu tử này xem náo nhiệt, phải để lên trên đó xấu hổ.



Bạch Tử Hằng cười to ở nơi đó, “Ây da, doạ người khác! Dựa vào anh? Tôi nghĩ là anh muốn làm cho người khác cười chết!"






Tất cả mọi người cũng cười theo,



Thật là, tiểu tử này lấy dũng khí ở đâu nói ra những câu nói đó, cho dù quen biết Bạch tiểu thư cũng không có nghĩa là anh có phận cao quý, vả lại ngay cả Bạch thiếu gia chỉ có thể cho ra một tí nước, làm sao anh có thể doạ được chúng tôi?






Bạch Hâm Nhiên lập tức liếc nhìn Bạch Tử Hằng, Bạch Tử Hằng sợ đến mất không cười, không dám phát ra tiếng động.



Anh ấy không hiểu vì sao bà chị của mình lại xem trọng phế vật này đến thế, đây hoàn toàn không phải là tính cách của bà chị.






Phải biết rằng bà chị cô ấy trước giờ không bao giờ đối với bất kì đàn ông nào động lòng, ngay cả anh Vũ Trầm cũng diện lý do hợp tác làm ăn với gia tộc, mới có thể tiếp cận bà chị của mình.



Bà chị của mình không phải đã thích tiểu tử này rồi sao?






Anh ấy không khỏi lén lút nhìn vẻ mặt của Bạch Hâm Nhiên, cái vẻ mặt này rất giống đã thích người ta.



Mẹ nó, tiểu tử này đã có một người vợ xinh đẹp, bà chị thích anh ấy chỗ nào.






Lúc này cha con Y Thanh Sơn cũng đi qua đó.



Đối với Thường Ninh, Y Thanh Sơn không hề quen biết, nhưng nhìn thấy đi cùng với Bạch tiểu thư, giữ một phần nào đó khách sáo.






Và Y Tử Hàn khoé miệng lộ ra một chút lạnh nhạt, Bạch Hâm Nhiên thái độ đối với Thường Ninh, đương nhiên cô ấy cũng đã để trong mắt.



Tuy rằng cô ấy cũng không biết làm thế nào Thường Ninh lại quen biết Bạch đại tiểu thư, nhưng người đàn ông này rõ ràng đã có vợ rồi, trong lòng lại ắm một đứa con, lại còn dám liếc mắt với người phụ nữ khác.






Vì thế, cô ấy hoàn toàn lười bận tâm đến Thường Ninh.



"Anh Thường, đi thử cũng không sao, cho dù không thể làm cho chậu ra nước cũng không sao, dù sao không phải ai cũng có phận cao quý như Bạch tiểu thư, vui vẻ cũng không sao." Y Thanh Sơn mỉm cười nói.






Tuy rằng duy trì một chút khách sáo, nhưng rõ ràng anh ta cũng muốn Thường Ninh nói câu nói lúc nãy, mang theo sự chế giễu.



"Thật sự muốn tôi thử?” ánh mắt Thường Ninh nhìn tất cả mọi người, min cười hỏi.






Tất cả mọi người bây giờ đều hướng về anh ấy, dù sao anh ấy cũng nói ra câu nói lúc nãy, mọi người muốn nhìn xem, tiêu tử này sẽ doạ họ đến thế nào.



"Thường Ninh, hôm nay nếu anh có thể làm cái chậu ra nước, đừng nói là lợi hại hơn chị tôi, chỉ cần nhiều hơn tôi, Bạch Tử Thần tôi từ nay trở đi kêu anh bằng anh, anh kêu tôi làm gì thì tôi làm gì! Nhưng mà, nếu như anh không làm được cho chậu phun nước, sau nay thấy chúng tôi cút xa xíu!"






Lúc này Bạch Tử Hằng nhìn Thường Ninh với giọng nói rất không được vui.



Anh ấy không sợ bà chị của mình trách, bây giờ anh ấy vô cùng không thoải mái khi nhìn thấy Thường Ninh, cũng không hy vọng bà chị của mình có giao thiệp với loại người này.






Bạch Hâm Nhiên liếc nhìn em mình, vừa mới mở miệng nói.



Thường Ninh mở miệng, "Được, được làm em của tôi là sự vinh dự của anh!”






Tất cả mọi người nghe đến câu nói này, đều trọn tròn mắt.



Đường đường là đại thiếu gia của Bạch gia rất vinh dự được làm em trai của anh ấy, có lầm lần không?






Vả lại, anh lại khẳng định đến thế, có thể làm cho chậu phú quý phun nước?



Bạch Tử Hằng tức giận đến nghiến răng với Thường Ninh, nhưng sau khi bị bà chị liếc nhìn, cũng không dám nói cái gì.






"Bạch tiểu thư, vậy phiền cô bế con tôi nữa."



"Đương nhiên không thành vấn đề." Mỉm cười, tiếp đón cậu bé.






Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đều nghiến răng, cái thẳng này làm sao dám chỉ định Bạch tiểu thư, quan trọng là Bạch tiểu thư rất đắc ý.



“Thường Ninh, hay là tôi cược với anh!" Lục Vũ Trầm vẻ mặt âm trầm nói.






“Ừ, anh muốn cùng tôi cược cái gì?" Thường Ninh nghiên đầu liếc nhìn Lục Vũ Trầm, nhưng mà, muốn làm tiểu đệ của ta, ngươi không xưng!"



"Anh!" Lục Vũ Trầm phổi sắp nổ tung, người ở rể lại dám nói chuyện như thế với anh ấy.






Nếu như Bạch Hâm Nhiên không có ở đó, anh ấy muốn thẳng tay tát vào mặt của Thường Ninh.



Anh ấy hít thở thật sâu, loại người giống anh ấy lại có biện pháp đối phó,.






Lập tức lạnh lùng nói: "nếu như anh có thể làm cho chậu phú quý phun nước, anh có thể chọn bất kì một món đồ nào của Y Đường Trai, giá cả không giới hạn!"



Tất cả mọi người đều náo động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK