Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: Sao các người lại biết




Vietwriter

**********



Ông không thể nào nghĩ thông suốt ra rằng cái thằng nhóc này ra tay như thế nào.



!




Phải biết rằng phần giấy tờ đất đai cho tới bây giờ chưa qua tay bọn họ bao giờ.



Ông vẫn một mực giữ nó, chỉ có duy nhất là bị mượn nợ ở ngân hàng Tứ Hải.



!




Đừng nói là cậu ta ra tay ở ngân hàng Tứ Hải à.



Nhưng ông ta nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.



!




Dù sao thì ngân hàng Tứ Hải dựa vào gì để giúp thằng nhóc đó chứ.



"Vợ ơi, anh nói là nhà máy thuộc về em mà, là của em đó, không ai giành được đâu!"



!




Mà Thường Ninh bây giờ đang đua giấy tờ đất đai cho Sở Nguyệt.



Sở Nguyệt cầm giấy tờ đất đai kia, thấy trên đó thật sự ghi tên cô.



!




Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, dù sao thì điều này có nghĩa là, nhà máy kia thật sự là thuộc về cô.



Vậy tất cả cố gắng của cô cũng không có uổng phí tí nào.



!




Có lẽ đúng như lời của chồng mình, từ nay về sau, sự nghiệp của cô mới bắt đầu khởi đầu.



"Con gái, để bố mẹ xem xem, giấy tờ đất đai có tên con thật à."



!




Hai vợ chồng Sở Sơn Hà nhanh chóng chạy qua xem.



Cầm giấy tờ đất đai xem trái xem phải, thật sự là có tên của Sở Nguyệt.



!




Bọn họ cười đến mức trên mặt có cả nếp nhăn.



"Con gái của chúng ta lợi hại quá đi, thật là còn ai dám nói nhà máy không phải là của chúng ta không!"



!




Trần Di lập tức cảm thấy có chút kiêu hãnh.



Dù sao thì bà cảm thấy đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở rồi, thì cũng không cần phải đối xử khách khí với bất kì ai ở nhà họ Sở nữa.



!




Sở Sơn Hà có khen con gái, nhưng ông không có lá gan giống như Trần Di, dám khoe khoang trước mặt ông già.



Sở Nguyệt không lên tiếng, cảm thấy phức tạp nhìn thoảng qua Thường Ninh.



!




Cô ngạc nhiên lắm, Thường Ninh rốt cuộc sử dụng cách gì mà tên trên giấy tờ đất lại là của cô.



"Giấy tờ đất này không tính!" Ông cụ Sở lúc này cao giọng quát.



!




Ông ta tuyệt đối không cho phép Sở Nguyệt cứ như vậy mà có được nhà máy.



Tuy là cái nhà máy đó với ông ta chỉ là râu ria mà thôi.



!




Nhưng tuyệt đối không để cho bọn chúng chiếm được. "Đúng, không tính!” Cha con Sở An Hải cũng lập tức cao giọng nói.



Không thể như vậy được, nhất là đối với cha con họ.



!




Bọn họ trăm phương ngàn kế làm hết tất cả, vậy mà kết cục lại thế này, bọn họ cơ bản là không thể chịu được,



"Không tính!" Mấy người nhà họ Sở khác cũng hô to.



!




Mà mấy nhân chúng đều có chút hai mặt nhìn nhau.



Bọn họ được mời đến để chứng kiến, nhưng không được xen vào chuyện của gia tộc người ta thế nên đứng ở một bên không lên tiếng.



!




"Sao mà không tính hả?"



Trần Di ra mặt, tính cách của một người đàn bà chanh chua lập tức bộc phát, dựng thắng lông mi lớn tiếng nói: "Ông già vừa mới chính miệng nói, giấy tờ đất có tên ai là của người đó, nhà máy cũng của người đó, sao mấy người không biết xấu hổ vậy!”



!




"Mấy người mới không biết xấu hổ!" Vợ của Sở An Hải là Kim Tú Quyên cũng ra mặt, trả lời mỉa mai, "Mấy người tự ý đổi tên chủ giấy tờ đất, sau mà tính được hå? Mấy chuyện không biết xấu hổ như thế chỉ có mấy người làm thôi!"



"Đúng, chuyện không biết xấu hổ như thế cũng dám làm!” Sở Hân và các người phụ nữ khác cũng nói.



!




"Ây da, thấy mấy người nhiều người như vậy, tôi chỉ sợ mấy người giấy trắng mực đen như vậy không chấp nhận được mới nói là không tính chứ!" Trần Di lúc này hung hãng nói.



"Không tính, không tính là không tính!"



!




Bà dữ lên, mẹ con Kim Tú Quyên cũng dữ theo.



Họ chuẩn bị trở thành những người đàn bà chanh chua chửi đồng.



!




"Đủ rồi!"



Ông cụ Sở hắng giọng mạnh mẽ quát một tiếng.



!




Cả đám mới im lặng đi.



“Sở Nguyệt, tôi không cần biết các cô sửa tên như thế nào, giấy tờ đất đai này nhà họ Sở bọn tôi không thừa nhận!" Ông cụ Sở tiếp tục lạnh lùng nói.



!




"Đúng, không thừa nhận!" Sở Gia Lượng cũng lập tức xông ra, "Đó là sản nghiệp của nhà họ Sở tôi... Chúng tôi, không có sự cho phép của ông nội, đừng ai hòng lấy đi!”



Thậm chí là do quá kích động, anh ta suýt nói thành sản nghiệp của anh ta.



!




Dù sao thì anh ta cũng là cháu trai cả đích tôn của nhà họ Sở, được ông nội coi trọng nhất, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả nhà họ Sở sẽ là của anh ta, cho dù là một cọng cỏ anh ta cũng không cho phép có người cướp đi.



Sở Nguyệt nhìn ông cụ, trong lòng lộ ra một tia thất vọng.



!




Chính miệng ông nói như thế mà lại lật lọng, phí công cô trước kia kính trọng ông như vậy.





“Ông già, ông định lật lọng đó hả?" Đến lúc này, Thường Ninh kéo Sở Nguyệt ra phía sau, ý bảo là cứ để cho anh xử Lý, tiến lên từng bước nhìn ông cụ hỏi.



!




“Hừ, thằng nhóc thối, tôi thừa nhận là tôi xem thường cậu, nhưng cậu cứ cho là cứu trước mặt tôi diễu võ giương oai vậy được sao? Cậu sai rồi, tôi là gia chủ của nhà họ Sở, chuyện gì của nhà họ Sở tôi cũng có quyền quyết định!”



Ông cụ Sở hừ lạnh một tiếng thật mạnh.



!




"Chuyện nhà họ Sở và?" Thường Ninh cười cười, “Ông già ông đừng có quên, nãy ông có nói trục xuất nhà chúng tôi ra khỏi nhà họ Sở, chuyện này ông nói nên phải tính đấy nhá!"



"Tao nói không tính, chẳng lẽ mày nói tính!" Ông cụ Sở tiến lên từng bước căm giận Thường Ninh, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống Thường Ninh.



!




Dù sao thì Thường Ninh cử làm cho ông kinh ngạc, làm cho ông mất mặt.



Quan trọng nhất là, mình sống cả bó tuổi trên đời này rồi vậy mà là bị một thằng nhóc chưa dứt sữa tính kế.



!




Ngẫm nghĩ lại, ông ta còn có xúc động muốn ói ra máu.



"Ba, đừng tức giận, con có biện pháp xử lý."



!




Sở An Hải lúc này đỡ ông cụ, "Giấy tờ đất nhà tụi mình chắc chắn có lưu trữ lại ở nơi công chứng, vừa hay ở chỗ công chúng con có mấy người quen, chỉ cần bọn con điều tra hồ sơ, thì dù bọn chúng có năng lực sửa tên tới đâu cũng không thể nào thay đổi được sự thật!"



Nói xong, ông ta cười lạnh nhìn Thường Ninh.



!




Sau hôm nay, thật đúng là làm ông cảm thấy mình đã xem thường thăng phê vật này, nhưng mà muốn đấu với ông ta thì còn yếu lắm.



Nói tiếp, chỗ công chứng thật sự có người quen của ông ta, chỉ cần tốn chút tiền thì làm gì chẳng được, để xem thắng nhóc này dám giỡn mặt thế nào nữa.



!




Ông cụ Sở vừa nghe thấy hai mắt cũng sáng lên, "Được, được, được! Vậy con mau mời người chỗ công chúng đến.”



Sở An Hải lập tức ra ngoài gọi điện thoại.



!




Sắc mặt của hai vợ chồng Sở Sơn Hà thay đổi một chút.



Có cảm giác như mây rơi xuống đầu.



!




Quả thật là tuy trên giấy tờ đất kia có tên của Sở Nguyệt, nhưng mà ở chỗ công chứng kia nếu như mà lấy hồ sơ ra thì bị bại lộ mất.



Sắc mặt của Sở Nguyệt cũng thay đổi một chút.



!




"Đừng lo lắng, bọn họ làm như vậy chỉ có tự rước nhục thôi!" Thường Ninh lúc này vỗ nhẹ vào tay cô.



Sở Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh một cái, môi giật giật, Vốn là cô muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng ra hỏi.



!




Mà mọi người ở nhà họ Sở cũng đều ôm cánh tay cười lạnh.



Dù sao thì lúc người bên công chúng đến đây thì sẽ đánh cho người nhà này trở lại nguyên hình, để xem bọn nó đắc ý thế nào.



!




Rất nhanh, các công chứng viên mặc đồng phục nhanh chóng tới hiện trường.



“Sở tổng, tôi đã đem hồ sơ tới cho anh.”



!




Sở An Hải cũng lập tức nghênh đón.



“Ông Lý này, thật sự làm phiền anh rồi."



!




Lão Lý cười ha hả nói: “Có gì mà phiền hả anh, này là chuyện chúng ta cùng giải quyết, dù sao thì có người dám sửa tên trên giấy tờ đất à, là chuyện phạm pháp đó nha!"



Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ phạm pháp, giả vờ như đang vô cùng chính nghĩa.



!




Dù sao thì ông ta đã được Sở An Hải chuyển khoản tiền rồi, đương nhiên là muốn ụp nồi càng lớn càng tốt.



Mọi người nhà họ Sở nghe thế cười lạnh với Thường Ninh và Sở Nguyệt. Phạm pháp, có nghe rõ không, tụi bây phạm pháp đấy!



!




Ông cụ Sở cũng cười, vẫn là thằng cả có bản lĩnh nghĩ ra chiêu như thế.



"Con gái à, sao bây giờ? Nếu không thì chúng ta chạy đi."



!




Sở Sơn Hà bây giờ luống cuống vô cùng, nếu thật sự là phạm pháp thì phải ngồi tù đấy.



Ngay cả Trần Di cũng chẳng dám hé răng, sợ tới mức mặt trắng bệch.



!




"Ba mẹ, đừng lo lắng, Thường Ninh có cách mà." Sở Nguyệt an ủi nói.



"Thằng phế vật đó mà có cách gì? Con gái, đừng nói là chuyện đổi tên trên giấy tờ đất là do nó làm à?"



!




Sở Nguyệt gật gật đầu.



"Thằng phế vật này, bị nó hại chết rồi!" Sở Sơn Hà oán hận nói.



!




Sở Nguyệt có hơi khó hiểu nhìn cha mình, Thường Ninh làm thế là vì cô, vì nhà bọn họ nhưng sao mà lại hại bọn họ như cha cô nói được.



"Tụi mình đừng có chạy, lúc mà chuyện lộ ra thì đều do thằng phế vật kia, chẳng có liên quan gì tới tụi mình cả." Trần Di làm vẻ yên tâm, ôm cánh tay nói.



!




Sở Nguyệt chẳng nói gì cả, cô cũng chẳng nói nên lời, không muốn để ý tới cha mẹ mình nữa.



“Phạm pháp hả"



!




Trong lúc đó, Thường Ninh nhìn về phía mấy người lão Lý, “Mấy người dựa vào gì mà nói bọn tôi phạm pháp?"



“Hừ, không làm công chứng, lại sửa tên chủ giấy tờ đất, chẳng lẽ lại không phạm pháp?” Lão Lý cười lạnh một tiếng nói.



!




"Sao mấy người lại biết, bọn tôi không có làm công chứng?" Thường Ninh cười lạnh nói.



"Trong hồ sơ này, có ghi lại nhà máy kia là thuộc nhà họ Sở, đủ để chứng minh tụi bây phạm pháp chưa!" Lão Lý giơ giơ túi hồ sơ trong tay, lớn tiếng nói.



!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK