Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Vương Chấn Đông hít khí lạnh.
!
Làm thế nào mà bên kia có thể lợi hại đến như vậy?
Biểu cảm của những người cao thủ khác cũng có chút cứng đờ.
!
Thậm chí còn thầm kêu một tiếng không ổn.
Đối phương vừa ra tay là biết ngay.
!
Thực lực của bọn họ tương đương với gã quán quân đấu ngầm.
Đánh với những cao thủ bình thường, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
!
Nhưng đây là những cao thủ thực thụ, trong lòng bọn họ thật sự rất lo lắng.
Thậm chí hai chân như mềm nhũn cả ra.
!
Dù sao một chiêu của đối phương đã làm cho gã quán quân đấu ngầm khốn đốn như vậy.
Làm sao mà bọn họ có dũng khí để tiến lên được cơ chứ.
!
Lúc này Hùng Ngũ lạnh lùng nhìn họ.
"Bọn mày được Vương Chấn Đông mời đến để trợ giúp sao? Một đám mơ mộng hão huyền!”
!
Những người được gọi là cao thủ kia giận dữ, mặt mũi đỏ bừng lên.
"Mày đừng nói bừa! Đừng tưởng vừa rồi đánh lén thành công, liền đứng tỏ vẻ như thế, cẩn thận bọn tao bóp chết mày!"
!
Mặc dù bọn họ có chút sợ hãi, nhưng cũng không thế để mất mặt mũi được
Dù sao thì bọn họ cũng đã lấy tiền của Vương Chấn Đông, năm trăm vạn kia không cần nghĩ đến nữa, nhưng cũng cần phải suy xét tình cảnh hiện tại.
!
Hùng Ngũ cười lạnh nói: "Đánh lén? Bóp chết tao? Bọn mày định bóp chết tạo bằng cách nào?"
Lúc này anh em của Hùng Ngũ cũng tiến lên, kéo tay áo lên mà nói: “Nếu bọn mày muốn bóp chết đại ca bọn tao, vậy thì bóp chết bọn tao trước đã, bọn mày cũng có thể đánh lén đấy!"
!
Một số cao thủ bỗng dưng lùi bước, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối.
"Bọn mày để bọn tao chuẩn bị đã, mấy chuyện đánh nhau này, cần phải vận công trước đã!”
!
Nhìn thấy bộ dạng của các cao thủ, khoé miệng Vương Chấn Đông run rấy, anh ta đã hoàn toàn trông cậy vào những người này.
Đến lúc này, anh ta nhìn thấy Thường Ninh bước đến.
!
Anh ta hết thời nhảy dựng.
Anh ta nói nhỏ với Thiết Sơn ở bên cạnh: “Mau đưa cậu Ninh đi, nhân tiện kêu cậu Ninh liên lạc với đội trưởng Phương càng sớm càng tốt, nếu không hôm nay chúng ta không xong rồi!"
!
Thiết Sơn không dám nói khác đi, dù sao thì hôm nay anh ta đã được tận mắt chứng kiến cái được gọi là cao thủ thực thụ.
Thực lực kia không phải là thứ mà anh ta có thể đối đầu.
!
Nghĩ đến cảnh đánh nhau với những người khác trước đây, chỉ là như đánh nhau với trẻ con, cấp bậc hoàn toàn không thể sánh bằng.
Thiết Sơn ngay lập tức đến bên Thường Ninh.
!
"Cậu Ninh, cha nuôi của tôi bảo ngài nhanh chóng rời khỏi đây, việc ngày hôm nay, ngài không cần phải nhúng tay vào, đổi phương quả thật rất lợi hại, ngài nên mau chóng đi liên lạc với đội trưởng Phương đi, việc này cha tôi không thể nào giải quyết được."
"Tôi thấy không cần thiết." Thường Ninh nói.
!
"Cậu Ninh, ngài đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp mất." Thấy Thường Ninh không có ý định rời đi, Thiết Sơn vội vã la lớn.
Bởi vì lúc này đây, anh em của Hùng Ngũ đã xông lên và đánh bại hết những người được gọi là cao thủ.
!
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Thường Ninh nghiêng đầu, hỏi Thiết Sơn: "Anh cho rằng tôi không thể sao?”
!
Thiết Sơn hoang mang, không hiểu ý câu nói vừa rồi của Thường Ninh.
Thế nhưng, sau đó anh ta đã nhanh chóng hiểu được, mặt nghiêm túc, "Cậu Ninh, ngài nhanh đi đi, việc này không phải việc để đùa, cú đấm của Hùng Ngũ đã đánh gãy tay của quán quân đấu ngầm rồi, xương đều lộ ra hết rồi!”
!
Với thân thể của cậu Ninh, chỉ sợ đối phương chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bật gãy tay anh.
Về phương diện khác thì Thiết Sơn vô cùng ngưỡng mộ Thường Ninh, nhưng về phương diện đánh nhau, anh ta thật sự không có ý xem thường Thường Ninh
!
Thường Ninh nở nụ cười. “Vậy hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, tôi rốt cuộc là được hay không?”
Nói xong, anh liền tiến ra chính giữa.
!
"Cậu Ninh!"
Thiết Sơn gấp gáp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng chạy theo.
!
"Vương Chấn Đông, đây là những cao thủ mà mày mời đến sao, mày có thể nghiêm túc hơn được không? Cũng không sợ là mình đang bôi nhọ hai chữ “cao thủ" này!”
Đứng ở giữa, Hùng Ngũ lạnh lùng cười,
!
Lúc này đây những cao thủ được Vương Chấn Đông mời đến đều bị các anh em của Hùng Ngũ dẫm nát dưới chân, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, xin tha mạng.
Vào lúc này, thể diện không phải là thứ đáng giá nhất, cho dù Vương Chấn Đông cho bọn họ nhiều tiền hơn thì điều cần nhất là vẫn giữ được tính mạng.
!
Vương Chấn Đông nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Dù sao thì cũng đã đến được ngày hôm nay, có sóng gió gì mà anh ta chưa trải qua chứ.
!
Anh ta mau chóng lấy lại được bình tĩnh.
Mặc dù mấy người cao thủ kia không giúp được gì, nhưng dù sao thì anh vẫn còn cậu Ninh để dựa vào.
!
Tin rằng Thường Ninh đã được Thiết Sơn dẫn đi, nói không chừng đã liên lạc được với đội trưởng Phương.
"Hùng Ngũ phải không?" Anh trầm giọng nói: "Tao thừa nhận rằng anh em bọn mày thật sự rất mạnh, nhưng bọn mày định động đến Vương Chấn Đông tao, bọn mày đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
!
"Hậu quả? Hậu quả gì?" Hùng Ngũ nheo mắt lại một chút, “Một tên dân đen ở Phàn Thành, nếu động đến lại còn phải cân nhắc hậu quả, ai cho mày dũng khí thế!”
"Vương Chấn Đông, mày muốn cho bọn tao cười chết sao? Động đến mày còn phải nghĩ đến hậu quả, bây giờ nhanh chóng ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt đại ca của bọn ta, giao ra tất cả sản nghiệp, có lẽ bọn tao sẽ để lại cho mày một con ngựa!"
!
Anh em Hùng Ngũ cũng cười lạnh.
"Nhưng mà tao thừa nhận, quả thật mày mạnh hơn nhiều so với tên ăn hại Hắc Lang kia, tên dó thua dưới tay mày cũng đáng! Cho nên bây giờ tao cho mày một con đường, đó là nhanh chóng thần phục bọn tao!"
!
Hùng Ngũ nhìn Vương Chấn Đông, lạnh lùng nói.
"Đây cũng là cơ hội của mày, mày có biết có bao nhiêu người muốn dựa vào thế lực của bọn tao, nhưng đều không có tư cách!"
!
"Anh ta là người của tôi, các anh đám dộng vào người của tôi sao?"
Đúng lúc này, giọng Thường Ninh vang lên, anh từ từ bước đến.
!
Vương Chấn Đông nhìn thấy Thường Ninh vẫn chưa đi, liền hốt hoảng.
Trước đó sau khi ra lệnh cho Thiết Sơn, anh ta đều dồn toàn bộ sự chú ý vào Hùng Ngũ, vì vậy anh ta không hề chú ý đến Thường Ninh bên kia.
!
Anh ta cứ nghĩ rằng Thường Ninh sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, chắc chắn không dám quay lại.
Nhưng không ngờ rằng Thường Ninh vẫn ở lại đây.
!
Lúc này ánh mắt Vương Chấn Đông vô cùng giận dữ liếc nhìn Thiếc Sơn một cái.
Thiết Sơn thể hiện ra nét mặt bất đắc dĩ.
!
Anh ta cũng từng có ý định, khiêng Thường Ninh đi, nhưng lại sợ làm như vậy là bất kính với cậu Ninh.
"Cậu Ninh, đi nhanh đi!" Vương Chấn Đông vô cùng lo lắng nói nhỏ với Thường Ninh.
!
Nếu hôm nay có gì xảy ra với Thường Ninh, thì mười cái mạng của Vương Chấn Đông cũng chẳng thể đền nổi.
Đối với đám người Hùng Ngũ, anh ta vẫn còn một chút tự tin để đối phó.
!
Chỉ cần cậu Ninh ngay sau khi rời khỏi đây có thể liên lạc được với đội trưởng Phương, thì hôm nay Vương Chấn Đông sẽ thoát được một kiếp.
Thậm chí anh ta còn không ngưng nhìn Thường Ninh mà nháy mắt ra hiệu.
!
Anh ta không hề để ý, sắc mặt của đám người Hùng Ngũ đã thay đổi.
Nhưng Thiết Sơn lại chú ý.
!
Anh ta không khỏi thắc mắc, tại sao cậu Ninh vừa xuất hiện, sắc mặt của đối phương liền bắt đầu thay đổi.
Sắc mặt bọn họ dường như có chút sợ cậu Ninh, đây là chuyện gì?
!
Thường NInh lúc này vỗ vỗ vai Vương Chấn Đông, "Đã nói anh không cần mời mấy người gọi là cao thủ mà, bây giờ thì mất mặt rồi."
Mặt mũi Vương Chấn Đông đỏ bừng, nhưng vẫn còn đang rất gấp gáp, "Cậu Ninh, anh mau đi đi, ở đây không phải là chỗ để chơi đâu."
!
Thường Ninh không để ý đến anh ta nữa mà nhìn về đám người Hùng Ngũ.
Vẻ mặt của Hùng Ngũ nghiêm túc hắn lên, “Người anh em Thường, Vương Chấn Đông là người của anh à?"
!
Anh em...Anh em Thường?
Vương Chấn Đông nghe cách xưng hô, bỗng kinh ngạc.
!
Sau đó anh ta mới phát hiện ra rằng, sắc mặt của đám người Hùng Ngũ đã khác hẳn vừa rồi.
Anh ta cũng liếc nhìn Thường Ninh một cái, cảnh này có vẻ không đúng lắm.
!
Chỉ thấy Thường Ninh hơi nhếch mép cười.
"Không sai, anh Hùng Ngũ, không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau nhanh đến như vậy!"
!
Hùng Ngũ nhanh chóng tiếp lời, "Quả thật tôi cũng không ngờ tới."
"Vậy thì anh Hùng Ngũ, việc hôm nay anh định xử lý thế nào?" Thường Ninh mỉm cười hỏi.
!
"Nếu anh ta là người của anh, thì tôi tất nhiên không nên động vào, nhưng tôi nghĩ tôi nên bàn bạc với anh một chuyện, chủ của tôi muốn phát triển ở Phàn Thành, nếu có thể, liệu anh em Thường có muốn cùng chúng tôi làm ăn?”
"Chủ của anh?" Thường Ninh hơi chau mày lại, “Người của Tỉnh Thành?”
!
Hùng Ngũ gật đầu, "Tôi nghĩ anh em Thường cũng không phải là vật nhỏ trong ao, nơi nhỏ bé như Phàn Thành này chắc chắn không phải là sân khấu của anh, nên tôi nghĩ Tinh thành thích hợp với anh em Thường hơn!"
Thường Ninh cười cười nói, "Nếu Tỉnh Thành là sân khấu lớn, vậy tại sao chủ các anh lại muốn đến nơi nhỏ như Phàn Thành để phát triển?"
!
"Suy nghĩ của chủ, những người bên dưới như chúng tôi cũng không đoán được, chúng tôi chỉ biết làm theo lệnh của ông ta mà làm việc thôi, nên câu hỏi này của
Thường Ninh xin thứ lỗi tôi không thể trả lời được.
!
Hùng Ngũ vẫn duy trì cách nói khách sáo.
Nhưng các anh em của Hùng Ngũ bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
!
Tuy rằng trước đó Hùng Ngũ đã cảnh cáo bọn họ, nhưng bọn họ không thể nào chịu khuất phục.
Tất cả nhìn Thường Ninh với vẻ mặt hiếu chiến.
!
"Như vậy đi, hay là chúng ta đánh nhau một trận, mọi người có thể cùng lên, nếu đánh thắng tôi, thì Vương Chấn Đông tuỳ mọi người xử lí!" Lúc này Thường Ninh cười nói.
Vương Chấn Đông nghe nói như vậy, sợ hãi tè ra quần!
!