Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 110: Hay là chơi một chút






**********



"Ông chủ Hà, vì... vì sao?" Trái tim ông cụ Sở đập nhanh dữ dội, giọng nói bắt đầu run rẩy.






Đối phương là một ông chủ lớn hợp tác với nhà họ Sở.



"Còn dám hỏi vì sao, ngay cả công ty nhà họ Sở các ông cũng phải đóng cửa rồi, bản thân mình đã làm ra loại chuyện tốt gì lẽ nào còn không biết rõ sao?"






Ông cụ Sở đang định mở miệng hỏi.



"Tút Tút tút...”






Điện thoại lại trực tiếp truyền đến một hồi tiếng bíp.



Sau đó là liên tiếp mấy cuộc điện thoại, đều là những người muốn chấm dứt việc đầu tư hợp tác với nhà họ Sở.






Cả người ông cụ Sở cũng bắt đầu trở nên run cầm cập, nếu như không có Thẩm Lệ đứng ở bên cạnh đỡ ông ta, chỉ e rằng sẽ trực tiếp ngã thẳng xuống đất.



Từng tin tức lần lượt kéo đến như bão lũ khiến ông ta choáng váng không kịp chống đỡ, cũng khiến ông ta dường như lại già hơn rất nhiều tuổi.






"Ông nội, bây giờ phải làm sao đây?"



Sở Gia Lượng đứng ở ngay bên cạnh ông cụ, nên chắc chắn có thể nghe vô cùng rõ ràng những cuộc gọi đó.






Anh không thể nào ngờ được, hôm nay nhà họ Sở đến nông nỗi này.



Anh bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía rồi.






Tất cả mọi người nhà họ Sở cũng đều như vậy, từng người từng người đều nhìn chằm chằm ông cụ Sở, không biết nên làm thế nào mới phải.



Mà ông cụ chỉ mang sắc mặt âm trầm nặng nề, nếu như ông ta còn không nghĩ tới tất cả mọi thứ này đều là do Thường Ninh đang báo thù, vậy thì cả đời này của ông ta đã sống uổng phí rồi.






Ông ta chỉ là không hiểu, thằng nhóc này làm sao có thể có thực lực lớn như vậy.



Mà lúc này, không ít khách hàng đã bắt đầu lần lượt rời hỏi hiện trường.






Dù sao thì đã náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, rượu mừng này bảo họ làm sao còn có gan dám uống nữa.



Thậm chí còn có một người sợ bị liên lụy đến bản thân, nên khi đi đường còn giả bộ như không quen biết với nhà họ Sở.






Rất nhanh, tiệc rượu lớn đã chỉ còn lại những người nhà họ Sở.



Tất nhiên, Bạch Hâm Nhiên và Y Thanh Sơn vẫn còn chưa rời đi.






Bạch Tử Hằng bĩu môi mếu máo, người đã đi hết rồi, vậy thì ngồi ở đây làm cái gì đây.



Mà Y Tử Hàn nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt thanh lạnh cũng dần hiện lên thần sắc kì dị.






Hóa ra màn kịch mà bố đã nói chính là đang nói mấy thứ này.



"Cô Bạch, xem ra chúng ta cũng có thể đi rồi." Lúc này Y Thanh Sơn nói.






Bạch Hâm Nhiên gật đầu, quả thực không cần thiết phải ở lại rồi.



Chỉ là khi đi đến phía cổng, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại, sau đó lắc đầu nói, "Tầm nhìn của nhà họ Sở quả thực quá hạn hẹp rồi."






Tất cả khách mời đều đã rời đi hết, ông cụ Sở cũng không thể nhịn thêm được nữa.



Từ miệng ông phun ra một ngụm máu tươi!






"Thường Ninh, cậu thật độc ác, từ bây giờ trở đi nhà họ Sở không đội trời chung với cậu!



Mà từ lúc đó, Thường Ninh đã đi tới phủ thống lĩnh.






Đội trưởng Phương không đưa anh đến gặp Kiêu Long trước mà đưa anh trực tiếp đến một sân đầy đủ các thiết bị tập luyện.



"Cậu Ninh, ở đây chính là sân tập của chúng tôi, anh không phải là muốn trở nên cường tráng khỏe mạnh sao, hay là đi chơi thử đi." Đội trưởng Phương cười.






Lúc này, sân huấn luyện không có người nào ngoại trừ bọn họ.



Thường Ninh liếc nhìn các cấp độ luyện tập được thiết kế dày đặc, độ khó thoạt nhìn đã rõ ràng, anh cũng có chút hảo hức muốn thử.






"Được, cái này có tiêu chuẩn gì không?"



"Chỉ cần vượt qua hết thì coi đậu, nhưng mà anh đừng nghĩ sẽ qua được tất cả các cửa ải chỉ trong một hơi, mỗi cửa ải đều không phải là trò đùa, nếu chẳng may thì bị gãy tay, gãy chân, bất cứ lúc nào có thể nguy hiểm đến tính mạng!"






Đội trưởng Phương nghiêm túc nhắc nhở.



"Muốn thật sự vượt qua khảo nghiệm, không có huấn luyện trong mấy tháng là không được, trước tiên anh cứ đi lên thử đi, nhất định không được miễn cưỡng quá."






Thường Ninh gật đầu, đi tới của ải đầu tiên.



Đó là tấm xà cân bằng đang hoạt động, có thể nói là không có chút quy luật đáng tin nào.






Ngay khi Thường Ninh giẫm phải nó, anh lập tức mất ổn định rồi ngã xuống mấy lần,



"Ninh thiếu, anh chậm chút, trước tiên cố gắng tìm cảm giác, đứng thật vững rồi thử tien lên hai bước." Đội trưởng Phương ở bên cạnh nhắc nhở.






Thường Ninh hít thở thật sâu.



Anh không tin, ngay cả một cái xà cân bằng mà còn không thể đi qua được.






Sau khi đôi chân dần đứng vững, anh bắt đầu thử giơ bước chân lên.



Anh dừng lại ngay sau khi bước được bước chân đầu tiên.






Nhưng cũng đã tìm được một chút cảm giác, lần thứ hai đã có thể bước liên tiếp vài bước.



Nhưng mà vẫn không cách nào bước được hết trong một hơi.






Sau khi cố gắng nhiều lần liên tục, anh ngày càng nhận biết rõ hơn, chiếc xà thăng bằng cũng đã được anh đi được một nửa quãng đường.



Đội trưởng Phương ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng có chút kinh ngạc.






Dù sao lần đầu tiên đi loại xà thăng bằng này, bọn họ đều ngã đến thâm tím mặt mày, nhưng lần đầu tiên cậu Ninh đi lại có thể đi được một nửa quãng đường, lại còn không hề ngã xuống đất.



Lúc này Thường Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó làm tư thế chuẩn bị, trực tiếp đi hết chiếc xà thăng bằng.








Anh thuận lợi đi tới của ải thứ hai.



Cửa ải thứ hai là những bao cát to lớn, không ngừng lắc lư qua lại, cũng không có bất cứ quy luật nào, bắt buộc phải vượt qua của ải mà không bị bao cát đập trúng.






Hơn nữa, những bao cát đó không phải cát thông thường mà là cát sắt, nếu bị đập vỡ sẽ gây nội thương.



"Cậu Ninh, hay là cửa ải thứ 2 anh đừng thử nữa, nguy hiểm lắm.” Đội trưởng Phương lúc này không nhịn được hét lên.






Thường Ninh nhường mày nhìn những bao cát đó, đang định thủ một chút.



"Cửa ải này, anh không cần thử, anh sẽ không qua được đâu!"






Cũng vào chính lúc này, một giọng nói truyền đến.



Cũng không biết Kiêu Long đã đến sân huấn luyện từ bao giờ.






“Vì sao?" Thường Ninh quay đầu lại, không nhịn được hỏi một câu.



"Bởi vì anh không đạt chuẩn ở ngay cấp độ đầu tiên, anh đã phải mấy mười mấy phút để đi trên xà thăng bằng, nên với tốc độ này thì làm sao có thể qua được cửa ải thứ 2 đây?" Giọng điệu của Kiêu Long có chút lạnh nhạt.






"Không phải nói, chỉ cần có thể qua là coi như đậu sao?"



“Anh đặt một con kiến vào đó, nó cũng có thể thông qua, vậy anh nói, nó có thể được coi là mạnh mẽ có thực lực không?" Kiêu Long chỉ khinh thường nói.






Thường Ninh sắc mặt tối sầm lại, có chút không nói nên lời.



"Muốn xem thực lực chân chính sao?” Kiêu Long mím môi xuống rồi nói, “Tôi chỉ thị phạm một lần, nên anh xem cẩn thận!"






Tiếp đó Thường Ninh nhìn thấy Kiêu Long nhảy về phía trước, đôi chân đứng vững trên xà thăng bằng.



Sau đó thân ảnh của Kiều Long giống như mũi tên sắc nhọn, lao qua xà thăng bằng, tốc độ nhanh đến mức có chút không thể nào tin được.






Phải biết rằng xà thăng bằng này cũng đang hoạt động, vậy mà tốc độ của Kiêu Long còn nhanh hơn cả xà thăng bằng, hơn nữa chiếc xà này còn không hề có chút rung lắc chuyển động.



Đồng tử của Thường Ninh không khỏi co lại.






Rất nhanh, Kiều Long đã tới của ải thứ 2.



Không chút ngừng nghỉ, anh lao nhanh vào những bao cát đó.






Thậm chí Thường Ninh còn không phân biệt rõ đâu là bao cát đâu là bóng dáng của Hiêu Long, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.



Kiêu Long đã thuận lợi qua cửa ải thứ 2.






Sau đó đến của ải thứ 3, của ải thứ 4, và thẳng đến của ải cuối cùng.



Kiêu Long mạnh mẽ giáng một cú đấm vào bao cát, tiếng cát sốt vang lên ầm ầm mới khiến Thường Ninh định thần lại.






Anh ước tính quá trình kéo dài không quá 1 phút.



Quá nhanh, quá mạnh,






Cổ họng anh có chút khô, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình yếu đuối đến nhường nào.



Mà đội trưởng Phương ở bên cạnh cũng đang rất bình tĩnh.






Dù sao trong mắt anh, chỉ huy thật ra là một trường hợp ngoại lệ.



Thực lực này là loại sức mạnh nằm ngoài tầm với của bọn họ.






Chỉ là anh có chút đồng tình nhìn Thường Ninh, chỉ huy cũng thật không khách sáo mà, lần đầu tiên đã đem lại đả kích lớn dành cho cậu Ninh như vậy, kêu người ta làm sao chịu nổi đây.



Lúc này Kiêu Long quay sang nhìn Thường Ninh, "Anh cảm thấy có tự tin có thể làm được đến bước này của tôi không?"






Thường Ninh đột nhiên ngẩng đầu, "Cho tôi thời gian, tôi sẽ làm được!"



"Cũng có tự tin đấy, thời gian là một vấn đề, anh cảm thấy bao lâu thì có thể làm được đến bước của tôi?" Kiêu Long bình thản hỏi.






Thường Ninh suy nghĩ một chút, “Ba tháng!”



Dù sao anh cũng không dám kêu lớn, để vượt qua tất cả các thẻ liên quan, xà thăng bằng, độ nhanh nhẹn, sức mạnh và tốc độ của anh phải đạt đến một trình độ nhất định.






Anh nghĩ rằng ba tháng là đủ để anh thành thạo việc này.



"Ba tháng?" Kiêu Long lắc đầu, "Lâu quá!"






Thường Ninh giật mình.



Đội trưởng Phương há hốc miệng, chỉ huy có phải là quả nghiêm khắc với cậu Ninh rồi không, ba tháng mà còn kêu là lâu?






Phải biết lúc đầu bọn họ phải huấn luyện nửa năm mới có thể vất vả vượt qua, hơn nữa phải mất thời gian mười mấy phút, cho đến bây giờ cũng không cách nào đạt được mức độ chỉ trong thời gian 10 phút.



Cậu Ninh muốn đạt được tốc độ của chỉ huy, đừng nói là ba tháng, chỉ sợ là ba năm cũng không đủ.






Bây giờ chỉ huy nói ba tháng là lâu, vậy có phải là điên rồi không.



"Vậy anh cảm thấy tôi cần thời gian bao lâu?" Thường Ninh có chút đỏ mặt hỏi.






"Đây là huấn luyện của anh, không phải là của tôi, vậy mà lại đi hỏi tôi?” Kiêu Long lạnh lùng liếc mắt nhìn Thường Ninh.



Thường Ninh cắn răng nói, “Một tháng!"






Đội trưởng Phương có chút cạn lời, một tháng, làm sao Có thể chứ? Cậu Ninh cậu không thể tỏ vẻ yếu thế, nói vài lời tốt đẹp với chỉ huy sao, nói không chừng chỉ huy sẽ không đặt áp lực lớn cho anh như vậy, cần gì phải làm khó bản thân như vậy chứ.



Mà Kiêu Long chỉ nhìn Thường Ninh với ánh mắt lạnh nhạt, “Một tháng?Theo tôi thấy vẫn có chút lâu, nhưng mà, có lẽ anh cũng chỉ có thể đến mức như thế thôi."






Trên mặt Thường đỏ bừng, trong lòng có chút tức giận, bị người khác xem thường như vậy, cho dù là cục đất sét cũng sẽ có chút phẫn nộ.



Dường như trong mắt Kiêu Long, anh chính là một thứ phế vật vô dụng.






Cái gì mà gọi là chỉ đến mức như thế thôi?



Anh nhất định phải chứng minh cho Kiêu Long xem, anh không phải là một thứ phế vật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK