Vietwriter
**********
Như Ý để lại một câu này xong, sau đó đi khỏi căn biệt thự.
Trong không khí tràn ngập mùi máu.
Cả người Lục Vũ Trầm mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất...
"Thường Ninh, ba thật sự được sao?"
Sáng sớm, Sở Sơn Hải mặc vest mang giày da đứng trước mặt Thường Ninh, có chút thấp thỏm hỏi.
Bởi vì hôm nay ông sẽ nhậm chức ở công ty.
Hơn nữa dựa theo ý của Thường Ninh, công việc ở Phàn Thành sẽ từ từ giao cho ông quản lý, còn Sở Nguyệt thì chủ yếu là sẽ tập trung phát triển ra bên ngoài.
Ông cũng hiểu được mình không thể nào tiếp tục ngốc ra được nữa.
Đặc biệt là ở Trần gia ông đã bị cha vợ châm biếm, rút kinh nghiệm xương máu, ông quyết định thức tỉnh con người mình.
"Con tin ba là một người có năng lực, chỉ cần ba tin tưởng, không có gì là không thể làm được!” Thường Ninh cười nói.
Lúc trước anh có nghe Sở Nguyệt nói qua, lúc ba vợ còn trẻ rất có tiềm năng, thậm chí còn nổi bật hơn cả anh trai Sở An Hải của mình.
Cũng rất được ông cụ sở coi trọng.
Chỉ là sau khi phạm phải sai lầm, một thời gian dài bị loại trừ nên đã ý chí chiến đấu của ông đã bị đánh mất.
Mà chuyện phạm phải sai lầm này, Thường Ninh đoán chắc hẳn không thể không liên quan đến Sở An Hải.
Nhưng chuyện này đã là quá khứ rồi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩ gì nữa, anh cũng tin tưởng chỉ cần ba vợ phấn chấn trở lại, bảo vệ sự nghiệp thì chắc cũng không có vấn đề gì.
“Ừ ừ ừ...” Sở Sơn Hà liều mạng gật đầu, "Ba nhất định không để cho con, không thể cho Sở Nguyệt thất vọng!”
Trước khi đi ông còn ôm lấy Thường Ninh, vỗ vỗ vai anh.
Loại cảm kích này không cần nói ra lời cũng có thể hiểu được.
Nếu không có người con rể này, Sở Sơn Hà ông, còn cỏ cái nhà này nữa, làm sao được như ngày hôm nay.
Lúc Sở Sơn Hà vừa rời đi không lâu, ông cụ Trần đã dẫn Trần Chí Cao tới.
Trần Di đi đón bọn họ, bởi vì bọn họ không biết rằng cả gia đình này đã chuyển nhà rồi.
Trần Chí Cao vừa đến, nhìn thấy biệt thự xa hoa như vậy, lúc này anh ta có chút ghen tị căm ghét.
Ông cụ Trần thì lại trầm ổn hơn.
Hơn nữa ông vừa thấy Thường Ninh, hai gối đã muốn quỳ xuống.
Thường Ninh sợ hãi vội đỡ ông dậy.
“Ông ngoại, ông đang làm gì thế, đây không phải là đang nguyễn rủa con sao?"
“Hôm qua ông không nên có thành kiến, không nên có thái độ ác liệt đối với con, còn muốn đuổi con ra khỏi Trần gia nữa, là ông hồ đồ mà." Gương mặt già nua của ông cụ Trần đỏ bừng lên nói.
Hôm qua sau bữa tiệc mừng thọ, ông cũng thông qua vài quan hệ mà nghe được một số chuyện lớn ở Phàn Thành.
Càng nghe ông càng sợ, hóa ra thời gian này ở Phàn Thành lại xảy ra chuyện chuyện đến vậy.
Cũng trách bản thân mình quá nông cạn, hóa ra cả nhà con gái lớn của mình đã không còn như hồi đó nữa rồi.
"Chí Cao, còn ngốc ra ở đó làm gì, quỳ xuống!” Lúc này ông cụ Trần quát Trần Chí Cao.
Trần Chí Cao vốn rất không muốn, nhưng nhớ lại Thường Ninh hôm đó hung tợn như vậy, trong lòng có chút hoảng, miễn cưỡng quỳ xuống.
"Thường Ninh, hôm qua là tôi sai, nể mặt em họ Sở Nguyệt mà tha thứ cho tôi đi."
Anh ta cũng đưa ra một lời xin lỗi không mấy rõ ràng.
Ông cụ Trần không hài lòng với thái độ của anh ta, chuẩn bị mắng một trận.
"Được rồi ông nội, chuyện cũng đã qua rồi, bỏ đi thôi." Thường Ninh khuyên giải.
Ông cụ Trần thở phào một hơi.
Thật ra mục đích hôm nay ông đến đây là muốn Thường Ninh dẫn dắt cháu nội mình, nhưng cháu nội mình lại không chịu nhịn nhục, giải thích cũng không thật lòng.
Ông cũng có thể nhìn ra được, Thường Ninh không thể nào có hảo cảm đối với Trần Chí Cao được nữa.
"Đúng rồi, hôm qua đại thiếu gia của Chung gia để lại một chi phiếu một trăm triệu."
Ông cụ Trần vội lấy chi phiếu ra muốn đưa cho Thường Ninh
Nhìn thấy chi phiếu nằm trong tay Thường Ninh, Trần Chí Cao rất muốn giật lấy nhưng không dám.
Trong lòng thầm oản trách ông nội mình.
Đó là chi phiếu một trăm triệu đó, thằng nhóc đó ở một căn biệt thự tốt như vậy đương nhiên không thiếu tiền, sao lại phải đưa cho nó.
Thường Ninh cười cười đưa lại chi phiếu vào tay ông cụ Trần, “Nếu đã cho ông thì ông cứ giữ, coi như là tên đó bồi thường vì đã phá hỏng bức tường trong sân.”
"Nhưng số tiền bồi thường này cũng quá to, Trần gia chúng ta nhận không nổi. Ông cụ Trần nói.
"Ông là ông ngoại của Sở Nguyệt, chút tiền bồi thường này đương nhiên là nhận được mà.” Thường Ninh nói.
Ông cụ Trần trầm mặc.
Mà Trần Chí Cao cũng vui vẻ nói, “Em rể họ, em hiểu lý lẽ thật."
Ông cụ Trần trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta cũng không dám nói gì nữa.
Sau đó, cho dù là Trần Di và Thường Ninh nhiều lần giữ lại, ông cụ Trần cũng không ở lại lâu.
Trước kia ông từng khinh thường Sở gia, nhưng bây giờ trong lòng lại phức tạp quá!
Đồng thời lúc đó ở Lục gia.
Xoảng!
Lục Học Thành cha của Lục Vũ Trầm ném mạnh tách trà xuống đất.
“Xảy ra chuyện như vậy mà bây giờ mày mới nói!"
Lục Học Thành giận dữ quát đứa con đang quỳ dưới đất.
Lục Vũ Trầm cúi đầu, “Con tưởng có thể giải quyết thằng nhóc đó, nhưng lại không ngờ kết quả lại như vậy."
"Mày tưởng?" Lục Học Thành tát một cái lên mặt Lục Vũ Trầm, “Bây giờ thiếu gia Lương gia Tây Nam chết ở đây, nếu Lương gia truy cứu, có mười Lục gia đi chăng nữa thì cũng sẽ xong đời!”
Khóe miệng Lục Vũ Trầm rướm máu, "Ba, đương nhiên Lương gia đáng sợ, nhưng ở tận Tây Nam, bây giờ bọn họ vẫn chưa biết Lương Hàn chết ở đây. Trước mắt là Lục gia nếu không trả mười tỷ, Thường Ninh sẽ không tha cho con, không tha cho Lục gia đầu."
"Thường Ninh đó là nhân vật thể nào, sao trước giờ vẫn chưa từng nghe mày nhắc đến." Lục Học Thành dần lấy lại bình tĩnh, hỏi.
"Lúc trước tên đó chỉ là một thằng con rể ăn bám Sở gia, nhưng bây giờ, con phát hiện người này cực kỳ đáng sợ. Có vẻ như các thế lực ở Phàn Thành đều bị tên đó nắm trong tay, hơn nữa thuộc hạ của tên đó có một cô gái rất đáng sợ, tối hôm qua là cô gái đó giết Lương Hàn.”
Nhớ tới cảnh tối hôm qua, Lục Vũ Trầm run rẩy khiếp sợ không thôi.
Bây giờ gã vẫn còn sợ.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của gã, Lục Học Thành tức đến mức đạp cho một cái.
"Trông cái dáng vẻ yếu đuối của mày, xứng là con cháu Lục gia sao?"
"Mười tỷ, coi như là quét sạch Lục gia rồi, mày cam tâm nhìn Lục gia phá sản sao?"
Lục Vụ Trầm cuộc tròn dưới đất không dám lên tiếng.
Điên nhiên gã không cam lòng, nhưng hắn sợ nếu không đưa mười triệu ra, Lục gia không đơn giản chỉ là phá sản thôi.
"Nhìn dáng vẻ không nên thân của mình, thật mất mặt Lục gia! Bị đối phương giết vài người, dọa cho một cái đã thành một tên hèn, Lục gia dễ bị khi dễ đến thế sao?"
Lục Học Thành giận đến mức chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
Lục Vũ Trầm ngẩng đầu lên, “Ba, ý của ba là?"
"Thế giới này chỉ cần có tiền là có thể làm rất nhiều chuyện, muốn lấy mười tỷ từ tay Lục gia tao, phải xem có đủ mạng để lấy không đã!" Lục Học Thành lạnh lùng cười, nói.
"Nhưng ba à, trong tay tên đó có cao thủ, hơn nữa tên đó cũng là một cao thủ đó."
Tuy Lục Vũ Trầm chưa từng thấy Thường Ninh rat ay trước mặt mình, nhưng thuộc hạ của Lương Hàn cũng là cao thủ, mà cũng một đi không trở lại, việt này cũng đủ chứng minh năng lực của Thường Ninh vô cùng đáng sợ.
"Thế giới này rất nhiều cao thủ, một cao thủ không được thì hai, hai không được thì mười, thì một trăm, không lẽ không đối phó được với tên đó!”
"Lục gia cho dù cá chết lưới rách, tán gia bại sản cũng không thể nhịn mối nhục này!"
Sắc mặt Lục Học Thành trở nên ác độc nói.