Mục lục
Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Tăng thêm vốn đầu tư




Vietwriter

**********



Lúc này Tiêu Mộng vẫy tay về phía anh, “Tiểu Ninh Tử đi qua đây, dẫn bạn của cậu tới bồi chị uống vài ly nào!"



!




Sau đó Tiêu Mộng cũng vỗ lên vai của Nghê Phán Phán, "Không sao đâu, tiếp tục đi làm việc đi."



Nghê Phán Phán nói cảm anh một tiếng với chị Mộng, đang chuẩn bị đi tới dọn chiếc khay trên bàn.



!




Lúc này, Chung Phát đã nhanh hơn một bước nhặt nó lên giúp cô.



"Cảm ơn." Sau khi Nghệ Phán Phán đỏ mặt nói một tiếng cảm ơn, liền nhanh chóng đi làm việc.



!




Chung Phát thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã có chút chán nản lắc lắc đầu.



Thường Ninh vỗ lên vai anh, mỉm cười nói: "Phán Phán dường như có ấn tượng rất tốt với cậu, có cần rèn sắt ngay khi còn nóng không?"



!




"Vừa nãy tôi đứng dậy không phải là bởi vì tôi có ý gì đó với cô gái nhỏ, mà là bởi vì tôi không muốn nhìn thấy một cô gái đơn thuần lương thiện lại bị người ta ức hiếp bắt nạt thôi!" Chung Phát nghiêm túc nói.



Thường Ninh cố nén cười, “Vậy chúng ta tới uống rượu đi, chị Mộng đang kêu kìa."



!




Đi tới quầy bar.



Tiêu Mộng đưa cho bọn họ hai chai rượu.



!




"Tiểu Ninh Từ, nghe nói bây giờ cậu còn có cả con rồi, vậy thì bao giờ mới đem thằng nhóc của mình tới đây cho chị gái nhìn chút đây." Tiêu Mộng cười nói.



"Có cơ hội nhất định sẽ ôm qua đây cho chị Mộng ngắm." Thường Ninh mỉm cười đáp lại.



!




"Nhưng mà bây giờ sao tên nhóc là cậu đây lại trở nên kích động như vậy hả, may mắn là đây là địa bàn của tôi, nếu như ở nơi khác, các cậu đi đánh nhóm người đó thì phải làm thể nào đây?" Tiêu Mộng tiếp tục phàn nàn kêu са.



Thường Ninh cười khan hai tiếng, "Thật ra mấy chuyện này, cho dù chị Mộng không ra mặt thì em cũng có thể giải quyết được.”



!




“Ò, bây giờ còn học được cách ăn to nói lớn cơ đấy, nhưng với thân phận nhỏ bé của cậu thi giải quyết thế nào cơ chú?" Tiêu Mộng trợn mắt nói.



Thường Ninh chỉ cười, nếu như để chị Mộng biết anh chính là người lãnh đạo của tập đoàn Chỉ Tôn, không biết chị ấy sẽ nghĩ gì?



!




Có điều, chị Mộng dường như hoàn toàn không hề để tập đoàn Chí Tôn vào mắt, nên không cần nói ra cho mất thể diện.



"Chị Mộng, chỗ chị vẫn đang thiếu người đúng không?" Đúng lúc này, Chung Phát đột nhiên lên tiếng hỏi.



!




Tiêu Mộng liếc nhìn anh, cười nói: “Sao vậy? Nhìn trúng em gái nhỏ ở chỗ tôi rồi nên muốn nhân cơ hội đi làm thuê để tán con gái nhà người ta sao?"



"Chị Mộng, chị nói đùa rồi, hiện tại em mới trở về, còn chưa có đi làm, nên thật sự muốn tìm một công việc để làm xem sao, không muốn cả ngày cứ ủ ê buồn chán nữa." Chung Phát nói với vẻ mặt chân thành.



!




Tiêu Mộng liếc nhin Thường Ninh một cái.



"Chị Mộng, nếu như thiếu người thì có thể mời cậu ấy, em tin cậu ấy nhất định sẽ chăm chỉ làm việc thật tốt." Thường Ninh mở miệng nói.



!




Vốn dĩ anh đang chuẩn bị muốn Chung Phát giúp anh cùng nhau quản lý tập đoàn Chí Tôn thật tốt, nhưng sợ rằng Chung Phát nhất thời không chấp nhận nổi, hơn nữa, bây giờ trạng thái hiện giờ của Chung Phát cũng không thích hợp để giao phó những nhiệm vụ quan trọng.



Trước tiên cứ để Chung Phát tự mình điều chỉnh một chút cũng tốt.



!




Tiêu Mộng gật đầu, “Vậy được, nếu như cậu cảm thấy tiện thì ngày mai có thể tới đây làm."



Chung Phát đặt chai rượu xuống, "Bây giờ em có thể làm việc luôn không?"



!




Sau khi nhận được sự đồng ý của chị Mộng, Chung Phát quả thật đã lập tức chạy đi làm nhân viên phục vụ.



Thường Ninh nhìn thấy vậy mà cảm thấy sửng sốt.



!




Tuy nhiên, có thể nhìn thấy Chung Phát lên tinh thần như vậy, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.



"Cầm lấy!" Lúc này, Tiêu Mộng đột nhiên đưa ra một tấm thẻ kim loại màu đen có in chữ "Tiêu" trên văn tự phong ấn, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì.



!




"Đây là cái gì?" Thường Ninh không khỏi thắc mắc.



"Kêu cậu cầm thì cứ cầm lấy, đừng hỏi là thứ gì, nếu như có người muốn gây khó dễ cho cậu, thì cậu cứ đưa tấm thẻ này ra là được rồi!" Tiêu Minh chỉ nói vậy.



!




"Vậy cảm ơn chị Mộng nhé!” Thường Ninh cũng không hỏi thêm, nhưng phần ân tình này anh sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.



Mặc dù anh cũng không biết tấm thẻ này tượng trưng cho điều gì, nhưng nếu như chị Mộng đã nói như thế, thì chắc chắn sẽ có điều phi thường.



!




Sau khi rời khỏi quán rượu, anh lập tức gọi điện thoại cho Hồ Diệu Phát.



"Tôi không muốn Tập đoàn Chí Tôn bị hủy hoại trong tay một tên cặn bã nào đó!" Ngữ khí của anh rất lạnh lùng.



!




"Cậu Ninh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hồ Diệu Phát lo lắng hỏi qua đầu điện thoại bên kia.



Thường Ninh liền kể mọi hành vi của đám người Phùng Chủ Nhiệm cho anh ta nghe,



!




Hồ Diệu Phát nghe xong mà mồ hôi lạnh ướt đẫm: “Bởi vì thời gian này, tập đoàn đã thâu tóm không ít các tập đoàn khác, nên về phương diện nhân sự vẫn chưa có kịp thời thay đổi, nhưng mà mong cậu Ninh yên tâm, tôi nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, bảo đảm sẽ không để loại người có đạo đức xấu trà trộn vào tập đoàn Chí Tôn của chúng ta đâu!"



"Đưa mấy người đó vào trong tù từ một năm rưỡi, anh tự biết mình nên làm thế nào rồi chứ.: Giọng điệu của Thường Ninh đã hòa hoãn đi đôi chút.



!




"Tôi biết rồi, cậu Ninh yên tâm đi, tôi lập tức đi xử lý đây!"



"Đúng rồi, anh có thể phải người tăng cường đầu tư vào nhà máy của vợ tôi rồi đấy!"



!




Cuối cùng Thường Ninh nói một câu rồi tắt máy.



Bây giờ giấy khế đất của nhà máy đã nằm trong tay, nên có thể để bà xã thoải mái làm việc rồi.



!




Trong một bệnh viện.



Cả đầu Phùng Chủ Nhiệm đều được băng kin bằng băng gac.



!




Không biết có phải là bởi vì đầu ba lần liên tiếp bị đập, nên thần kinh của anh ta có chút đờ đẫn ngờ nghệch.





"Phùng Chủ Nhiệm, anh không sao chứ?” Mấy người đàn ông mặc tây trang tiến lại gần rồi cần thận hỏi.



!




Thật lâu sau đó, Phùng Chủ Nhiệm đột nhiên bật dậy.



"Mẹ nó, là đứa nào có thể to gan như vậy, ngay cả ông đây cũng dám đánh?"



!




Vài người đàn ông mặc vest bị dọa cho nhảy dựng, nhanh chóng đỡ Phùng Chủ Nhiệm ngồi xuống.



"Phùng Chủ Nhiệm, anh không nhớ sao? Là hai thằng nhóc thối đó đã dùng chai bia để đập anh, cuối cùng ngay cả chị Mộng cũng đập anh một cái!"



!




Phùng Chủ Nhiệm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới có thể nhớ ra được.



"Mẹ nó, mỏ được một cái quán rượu mà cũng dám lấy chai rượu đập ông đây, mau, theo tao đi gọi người, tao muốn đập vỡ cái quán bar đó!"



!




“Phùng Chủ Nhiệm, gọi ai cơ? Hay là, chúng ta gọi quản lý đi, anh ấy không phải là cậu họ của anh sao, anh ấy chắc chắn sẽ giúp anh xả giận." Mấy tên đàn ông mặc vest nói.



"Đúng, gọi cậu của tôi."



!




Phùng Chủ Nhiệm lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi điện thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của cậu họ.



"Phùng An, rốt cuộc máy đã làm chuyện thiếu đạo đức gì vậy hả? Liên lụy đến ông đây cũng bị đuổi việc rồi, mày đang ở đâu, ông đâu muốn giết chết mày!"Một tiếng gầm vang lên từ đầu bên kia điện thoại.



!




Phùng Chủ Nhiệm sợ tới mức điện thoại suýt nữa rơi xuống đất, vội vàng đứng lên, cả người tỉnh táo lại.



"Cậu họ, cậu nói gì co? Cậu bị đuổi việc rồi?"



!




"Không sai, không chỉ ông mày bị đuổi việc, mà mấy chúng mày cũng bị đuổi hết rồi, không, chúng mày không chỉ bị đuổi việc, mà còn bị... Chúng mày tự mình nhanh chóng qua đây là sẽ biết thôi, Nhớ kĩ, mẹ nó mày nhất định không được nói là có quen biết với ông đây."



Nói xong, điện thoại chỉ vang lên tiếng tút tút tút.



!




Phùng Chủ Nhiệm cầm điện thoại, đầu óc là một mảng trống rỗng.



Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bị đuổi việc cơ chứ?



!




Hơn nữa ngay cả cậu họ cũng bị đuổi việc cùng?



Sắc mặt của mấy tên mặc đồ tây trang cũng dần thay đổi, âm thanh trong điện thoại lớn như thế, bọn họ không thể nào không nghe thấy.



!




"Phùng chủ nhiệm, có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng chúng ta lại bị đuổi việc?”



Công việc tốt như thế, sao nói bỏ là bỏ được chứ.



!




Bọn họ không dám tin, lần lượt cầm điện thoại bắt đầu gọi điện nói chuyện với một vài đồng nghiệp, hòng xác nhận một chút.



Nhưng mà không có người nào nhận điện thoại của họ.



!




Cũng ngay lúc này, của phòng bệnh được mở ra, vang lên tiếng ầm nhức não.



"Ai là Phùng An, đi theo bọn tôi!" Một nhóm người mặc cảnh phục tiến vào, trực tiếp lấy ra còng tay.



!




Phùng Chủ Nhiệm sợ tới mức ngã quy xuống đất.



Những người đàn ông mặc vest cũng vô cùng sợ hãi, khi đang chuẩn bị vạch rõ ranh giới với Phùng Chủ Nhiệm.



!




Những người mặc cảnh phục nói: "Mấy người cũng đi theo chúng tôi!"



Khi chiếc còng tay lạnh lẽo còng lên tay bọn họ, chân tay tất cả đều trở nên mềm nhũn, cuối cùng cũng nhận ra rằng, bọn họ đã đắc tội với một người không thể đắc tội đến!



!




"Cái gì, muốn tăng thêm đầu tư cho tôi?"



Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Nguyệt nhận được điện thoại của tập đoàn Chi Tôn, nhất thời kinh ngạc không ngừng. "Không sai, cô Sở, bao gồm nhà máy và máy móc, chúng tôi đều có thể mở rộng lắp đặt và thay thế cho cô!”



!




Điện thoại không phải do Hồ Diệu Phát gọi tới, mà là bố của Ngô Phi, ông Ngô Cường gọi tới.



Bởi vì Hồ Diệu Phát cảm thấy thời gian này vẫn không tiện để đích thân gọi điện thoại cho Sở Nguyệt,



!




Để Ngô Cường đi phụ trách việc này lại càng thích hợp hơn, bởi vì Ngôn Phi đã từng tới công xuởng củ Sở Nguyệt, hơn nữa Ngô Phi vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của Lý Phỉ Phi.



Sở Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, “Vì sao các ông lại có thể nhìn trúng nhà máy này của tôi?"



!




"Con trai tôi là Ngô Phi không phải đã từng tới chỗ của cô Sở rồi sao. Trở về nó có nói với tôi, rất hài lòng cũng rất phù hợp để tiếp tục đầu tư. Hơn nữa, quan hệ giữa cô Sở và cô Lí tốt như thế, đáng để chúng tôi tin tưởng mà." Ngô



Cường cười lớn nói.



!




"Hóa ra là nể mặt Phỉ Phi."



Sở Nguyệt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



!




"Vậy phó tổng Ngô không phải là cũng nên tới khảo sát công xưởng của chúng tôi sao? Nếu không, làm sao có thể thật sự biết được nhà máy của chúng tôi có đáng để đầu tư hay không."



Mặc dù là do có Phỉ Phỉ, nhưng Sở Nguyệt cảm thấy cũng không thể quá vội vàng vồ vập được.



!




"Tất nhiên, nếu như cô Sở thấy tiện, thì hôm nay tôi có thể tới kiểm tra luôn." Ngô Cường lập tức nói.



"Có thể, chỉ cần phó tổng Ngô có thời gian, tôi lúc nào cũng chào đón phó tổng Ngô tới khảo sát."



!




Sau khi bàn bạc thời gian, Sở Nguyệt vội vàng đến nhà máy.



"Bà xã, lái xe đi đi." Thường Ninh ném chìa khóa xe cho Sở Nguyệt.



!




Hai vợ chồng Sở Sơn Hà nhìn thấy chìa khóa xe liền sửng sốt.



"Thường Ninh, con mua xe rồi sao?”



!




Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK