Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sở lão gia rất tức giận.
Sáng hôm nay, Sở Gia Lượng nhận được thông báo của ngân hàng Tử Hải muốn thu hồi khoản vay của bọn họ.
Anh ta hỏi lý do.
Họ nói với anh ta bởi vi ban đầu người ký tên trên hợp đồng là Sở Nguyệt mà bây giờ người phụ trách công ty đã thay đổi, hợp đồng kia đương nhiên mất hiệu lực. Cho nên ngân hàng có quyền thu hồi lại khoản tiền đó.
Hôm nay ông ta vốn đang tức giận, lại nhận được cuộc điện thoại này thì lập tức chạy đến nơi ở của ông cụ thêm mắn thêm muối,
Nói lúc trước Sở Nguyệt làm công ty rối loạn, bây giờ lại kêu ngân hàng Tứ Hài thu hồi lại khoản vay.
Sở lão gia vì chuyện hôm qua đã sớm nảy sinh tức giận với nhà Sở Nguyệt, bây giờ lại càng thêm tức giận.
Tức giận thì không nhịn được mà gọi điện thoại cho Sở Nguyệt.
Sở nguyệt cũng giật mình.
"Ông nội, con hoàn toàn không biết chuyện này.”
"Không biết? Là không biết thật ,hay giả vờ không biết?" Sở lão gia tức giận nói.
"Để con gọi điện thoại xác nhận với ngân hàng Tứ Hải một chút." Sở Nguyệt hoảng hốt vội nói.
"Bất kể là đã xảy ra chuyện gì, khoản vay kia cũng không thể để ngân hàng Tử Hải thu hồi, gia tộc bây giờ đang tận lực phát triển, rất cần nguồn vốn."
Sở lão gia trầm giọng nói.
Ngày hôm qua, tham gia yến hội đối với ông mà nói cũng có rất nhiều lợi ích, ông đã làm quen được không ít người quyền quý, hơn nữa ông chủ lớn còn chủ động muốn hợp tác với Sở gia.
Đây chính là cơ hội tốt để Sở gia phát triển, nói không chừng từ đây Sở gia có thể bước vào hàng ngũ gia tộc hạng hai.
Nhưng phát triển rất cần tiền, hiện tại trong gia tộc mỗi một khoản vốn đều cần sử dụng thật tốt. Thậm chí ông còn có ý định tới ngân hàng vay thêm một khoản tiền khác, để làm Sở gia lớn mạnh hơn, mở rộng hơn.
Ngày hôm qua chuyện ở hậu viện của phủ thống lĩnh, ông còn không biết.
Dẫu sao loại chuyện đó phát sinh cũng chỉ có những người trong cuộc biết rõ ràng, họ căn bản sẽ không tùy ý truyền ra.
“Ông nội, con hỏi xong thì báo cho ông."
Sau khi Sở Nguyệt tắt điện thoại thì vội vàng gọi cho Lý Tuyết.
Nhưng từ trước Thường Ninh đã nói với Lý Tuyết, nếu như Sở Nguyệt gọi điện tới thái độ nhất định phải cương quyết một chút.
Anh biết vợ mình hay mềm lòng. Nhất định sẽ thỉnh cầu Lý Tuyết về khoản vay kia nên anh cần cô ấy bỏ đi ý niệm này.
Sau khi gọi điện thoại xong quả nhiên sắc mặt Sở Nguyệt không tốt vì ngân hàng Tứ Hải không đồng ý cho Sở An Hải vay tiền.
Cô không dám gọi điện thoại cho Sở lão gia để báo lại.
“Vợ, anh thấy em vẫn nên đặt tâm tư ở nhà máy đi." Thường Ninh nói.
"Nhưng ông nội vẫn chờ điện thoại của em."
"Để cho ông ta chờ đi , dù sao em đã cố gắng rồi."
Thường Ninh đi tới trực tiếp tắt điện thoại của Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt muốn ngăn cản nhưng do dự một lát vẫn không có ngăn lại vì bây giờ cô cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho ông nội càng không có dũng khí nhận điện thoại của ông.
Nhiều năm như vậy ông nội làm cô rất sợ hãi, nó đã ngấm sâu vào xương tuy cô.
"Vậy làm sao bây giờ?" Cô không khỏi nhìn Thường Ninh. Cô dần phát hiện, hiện giờ bản thân cô đã không thể rời khỏi người chồng này nữa rồi.
"Anh cảm thấy em nên bận tâm chuyện nhà máy mới là thực tế, dù sao bây giờ Sở gia cũng đã bỏ rơi em, chuyện nòng cốt nhất định sẽ không để em tham gia vào, vậy nên em cần gì phải hao phí tâm tư vì bọn họ."Thường Ninh nói
“Nhưng dù sao bọn họ vẫn là người thân của em.” Sở Nguyệt chau mày.
"Tài sản của Sở gia cũng không ít, thiếu đi khoản tiền này cũng không phải không thể sống em không cần quan tâm
Thường Ninh ôm bả vai Sở Nguyệt nói.
Anh cũng biết khoảng thời gian này vì nhà máy vợ anh đã rất mệt mỏi.
Ngày hôm qua còn tham gia yến hội.
Trở về đã là nửa đêm còn tới công ty làm bản kế hoạch.
Anh rất đau lòng nhưng vợ anh là người cuồng công việc, cô căn bản không thể ở yên một chỗ. Được Thường Ninh xoa bóp Sở Nguyệt thoải mái rất nhiều, tâm trạng cũng thả lỏng vài phần.
"Nhưng em nghe ông nội nói gia tộc đang trong thời kì phát triển mạnh, đây chính là thời điểm rất cần tới tiền."
"Phát triển là việc của bọn họ đâu phải của em? Chẳng lẽ em còn cho là ông nội sẽ một lần nữa để em về quản lý công ty sao?"
Nghe vậy, Sở Nguyệt im lặng.
"Nghe anh không cần để ý những chuyện này. Em cũng biết bọn họ đối với em như thế nào, không dạy dỗ bọn họ thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết em quan trọng cỡ nào.”
Thường Ninh vừa xoa bóp vừa an ủi cô.
Sở Nguyệt được Thường Ninh xoa bóp như vậy rất thoải mái, cũng cảm thấy Thường Ninh nói cũng có chỗ đúng. Quả thật Sở gia có phát triển mạnh cũng không phải là chuyện của cô. Bây giờ xảy ra chuyện lại tới tim cô.
"Được rồi, em phải đi nhà máy."
Sở Nguyệt vỗ tay Thường Ninh một cái, sau đó thu dọn một chút rồi đến nhà máy.
Sau khi cô rời đi, Thường Ninh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phi Phỉ.
“Nhiệm vụ của cô vẫn chưa kết thúc, tiếp tục đến nhà máy hỗ trợ Sở Nguyệt, không được để cô ấy mệt mỏi.”
Sau khi Lý Phỉ Phi nghe Thường Ninh nói, lập tức đi tới nhà máy tìm Sở Nguyệt.
Mà ở Sở gia.
Ông cụ đợi mấy phút không thấy Sở Nguyệt gọi điện thoại lại lập tức gọi lại cho cô.
Kết quả lại nhắc nhở cô đã tắt máy.
Nhất thời bùng lên tức giận.
“Ông nội, cô ta nhất định là cố ý!" Sở Gia Lượng căm hận nói: "Cô ta cho là có thể tham gia yến hội thì không đem chúng ta để vào mắt."
Trong lòng anh ta rất hận Sở Nguyệt và Thường Ninh, nếu không phải vì bọn họ thì cả nhà anh ta sao có thể bị đuổi ra khỏi phủ thống lĩnh?
Mất mặt lớn như thế, anh ta ở trước mặt người khác đều không ngẩng đầu lên nổi.
"Không sai, ba, Sở Nguyệt chắc chắn là cố ý, nhất định là cô kêu ngân hàng Tứ Hải thu hồi vốn, bây giờ cô ta càng ngày càng không để chúng ta vào mắt, còn dám tắt máy của ba." Sở An Hải ở bên cạnh oản hận.
“Lẽ nào lại như vậy!” Ông cụ giận đến mức đập điện thoại.
Mọi người đều bị dọa.
Thẩm Lệ vội vàng tiến lên đỡ ông: “Lão gia, ông đừng tức giận.”
"Cô ta tưởng rằng không có cô ta, Sở gia sẽ không lấy được khoản vốn kia sao."
Lão gia tử lớn tiếng nói: "Gia Lượng, con tự đi ngân hàng tử hải một chuyến, ta không tin ngân hàng Tử Hải sẽ không cho Sở gia chúng ta chút mặt mũi này. Ngoài lấy khoản vốn kia, con nói với ngân hàng Tứ Hải bảo họ cho chúng ta vay thêm một triệu, con lấy danh nghĩa ta vay!"
"Không sai, Gia Lượng, ông nội con ở Phàn thành còn có chút danh vọng, trước đây ngân hàng Tứ Hải cho chúng ta vay khoản tiền kia sợ là cũng nhìn vào danh vọng của ông nội con. Bây giờ con cầm con dấu của ông nội nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì." Sở An Hải gật đầu nói.
Lúc này Sở lão gia mang con dấu giao cho Sở Gia Lượng, để cho Sở Gia Lượng đi ngân hàng Tứ Hải.
"Ba, nhà lão nhị ngày càng quá đáng, ba tính xử lý họ thể nào?” Sở An Hải cau mày hỏi. Ngày hôm qua cả nhà ông ta mất mặt như vậy, không lấy lại được mặt mũi ông ta không cam lòng.
“Cả nhà bọn họ chỉ còn lại một cáy nhà máy, con lập tức phái người đi thu hồi cái nhà máy kia để cho nhà bọn họ không còn gì nữa đi!" Sở lão gia cười lạnh nói.
"Được, con lập tức đi làm!" Sở An Hải đứng lên lập tức xử lý chuyện này.
Trước lúc đi, ông ta còn nhìn Thẩm Lệ một cái.
"Chăm sóc tốt cho ông cụ!”
Ánh mắt phát ra một tia giấu diếm mà người khác khó phát hiện.
Giống như giữa hai người bọn họ đã sớm quen biết.
Thẩm Lệ dịu dàng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông cụ thật tốt."
Mà lúc này Sở lão gia còn tức giận vậy nên không nhận ra được điều này.
Sở Nguyệt đang ở nhà máy bận rộn, bây giờ nhà máy còn chưa hoàn toàn bắt đầu làm việc.
Cô để công nhân điều chỉnh những máy móc kia.
Cũng ngay lúc này, Lý Phỉ Phỉ đeo túi bước tới.
"Phi Phi, cậu tới đây làm gì?"
Nếu là trước kia, những nơi như thế này Lý Phi Phỉ nhất định sẽ không tới.
"Mình muốn cùng cậu đi làm."Lý Phỉ Phỉ nói.
"Cùng mình đi làm? Cậu nói đùa gi thế?" Sở Nguyệt kinh ngạc.
"Minh không nói đùa, mình nghiêm túc, xem thường mình?" Lý Phỉ vẻ mặt chân thành nói.
Từ sau khi bị Thường Ninh dạy dỗ, tính tình cô đã có chút thay đổi, ngay cả quần áo cũng không giống như trước kia, chạy theo những thương hiệu nổi tiếng, ăn mặc cũng ngay ngăn hơn không hở hang như trước.
"Đương nhiên không phải, chẳng qua mình thấy bất ngờ mà thôi."
Sở Nguyệt quả thật rất bất ngờ, bạn thân cô thật giống như đã biến thành người khác.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net