**********
Ngày hôm qua cô đã tận mắt chứng kiến Vương Chấn Đông kính trọng với người này như thế nào, thậm chỉ còn kêu một tiếng ba.
Điều đó đã phần nào đảo lộn sự nhận thức của cô.
Tuy rằng nhà họ Bạch không để Vương Chấn Đông vào mắt, nhưng cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc, bởi vi đó là một con chó điên, ai lại dám chọc tức một con chó điên.
Nhưng Thường Ninh này đã thực sự khiến cho con chó điên như Vương Chấn Đông trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi cô nói với Bạch Hâm Nhiên tình hình lúc đó.
Bạch Hâm Nhiên im lặng một lúc lâu mới nói: "Thường Ninh này tuyệt đối không đơn giản, nếu không cần thiết thì không nên đắc tội với anh ta!"
Phu nhân Hồ vô cùng tức giận, lải nhải nói chuyện bà ta bị đánh cho Thẩm Yên nghe.
Thường xuyên ở bên cạnh Bạch Hâm Nhiên cho nên cô đã hinh thành tính khí trầm ổn, không biểu hiện ra vẻ mặt vui giận.
"Cậu ta, cậu ta đá con chó của tôi, tôi liền mắng cậu ta 2 câu." Phu nhân Hồ nói, không muốn tỏ ra mất bình tĩnh.
Ở trước mặt người khác thì bà ta có thể kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt thư ký riêng của chủ cả họ Bạch, bà ta hoà toàn không có tư cách để kiêu ngạo.
"Thư ký Thẩm, chuyện là như thế này..." Lúc này Liễu Tinh Tinh nhanh chóng kể lại sự việc, trọng điểm chinh là phu nhân Hồ bắt Thường Ninh quỳ xuống với con chó và liếm nước tiểu của con chó.
Phu nhân Hồ oản giận liếc nhìn cô ta một cái.
"Rõ ràng là tại cậu ta đã chết cục cưng của tôi, tôi mắng cậu ta 2 câu, muốn cậu ta xin lỗi cục cưng của tôi là sai sao? Cô làm quản lý kiểu gi vậy? Vì một tên dân đen mà chống lại tôi, tôi nhất định phải khiếu nại cô!"
Liễu Tinh Tinh cũng không sợ hãi, lời cô ta nói đều là sự thật, không thẹn với lương tâm, cho dù kết quả có ra sao thì ít nhất cô ta cũng đền đáp được phần ân tình kia của Thường Ninh.
"Xin lỗi!" Thầm Yên vẫn bình tĩnh nói.
"Tiểu tử thối, có nghe không, thư ký Thẩm kêu cậu xin lỗi!" Phu nhân Hồ chỉ vào Thường Ninh hét lớn.
Mặc dù trong lòng bà ta không muốn, chuyện này chỉ nói lời xin lỗi là kết thúc, nhưng nếu thư ký Thẩm đã mở miệng, bà ta cũng không thể tiếp tục làm ầm ĩ nữa, nhưng bộ dáng của Thường Ninh, bà ta đã ghi nhớ kỹ trong lòng.
"Đúng đó, tiêu tử thôi, mau xin lỗi em yêu và cục cưng của tôi!" Người đàn ông ẻo lả chống tay lên eo cất giọng the thé.
"Ý của tôi là các người xin lỗi anh Thường!" Lúc này giọng nói của Thẩm Yên trở nên nặng nề hơn.
Lời nói này khiến cho sắc mặt của mọi người đều cứng đờ.
Bọn họ đều nghĩ là thư ký Thầm kêu Thường Ninh xin lỗi, bởi vì ai cũng biết tập đoàn Hồ thị có quan hệ với nhà họ Bạch.
Ngay cả Liễu Tinh Tinh cũng cho là như thế, trong lòng còn thở dài thay Thường Ninh.
Kết quả là chỉ một câu nói của Thẩm Yên, lập tức khiến cho bọn họ hơi ngạc nhiên.
"Thư ký Thẩm, có phải cô lầm rồi không, vi sao chúng tôi phải xin lỗi, rõ ràng là cậu ta đánh chúng tôi mà."
Phu nhân Hồ hoài nghi chính mình nghe lầm, không cam lòng kêu gào.
"Đúng vậy, thư ký Thẩm, rõ ràng là cậu ta đánh chúng tôi." Người đàn ông ẻo lả cũng không cam tâm kêu lên.
"Tôi cho các người một phút, nếu các người còn không xin lỗi, tôi sẽ thay mặt cô chủ cả chấm dứt mọi hợp tác giữa nhà họ Bạch và tập đoàn Hồ thị!" Thầm Yên vẫn bình tĩnh nói.
Tập đoàn Hồ thị nhờ có nhà họ Bạch, mới phát triển được như ngày hôm nay.
Một khi nhà họ Bạch chấm dứt mọi hợp tác, chắc chắn tập đoàn Hồ thị sẽ phá sản.
Phu nhân Hồ sợ tới mức bị sốc, người khác nói câu này, có lẽ bà ta sẽ không tin, nhưng thư ký Thẩm lấy danh nghĩa của cô chủ cả nhà họ Bạch thì bà phải tin,
Nếu tập đoàn Hồ thị phá sản, bà ta sẽ mất hết mọi thứ. Lúc này bà ta rất không cam lòng đi về phía Thường Ninh hô một tiếng: "Anh Thường, tôi xin lỗi!"
Người đàn ông ẻo lả không cam lòng cũng phải miễn cưỡng xin lỗi một tiếng.
Nhưng Thường Ninh quay đầu lại, nói: "Lời xin lỗi này, tôi không chấp nhận!"
Sắc mặt của phu nhân Hồ lập tức thay đổi, bọn họ khó khăn lắm mới cúi gằm mặt xuống để nói một tiếng xin lỗi, vậy mà còn không được đối phương chấp nhận.
Các cô gái bán hàng ở đó cũng không thể tin được.
Trong chuyện này thư ký Thẩm đã rất vất và đứng ra bênh vực anh, anh còn xấc láo.
"Vậy ý của anh Thường là?" Thầm Yên hỏi.
"Lúc nãy bà ta muốn tôi liếm sạch chỗ nước tiểu của con chó, bây giờ nếu như bà ta liếm sạch chỗ nước tiểu này của con chó thì chuyện này coi như xong."
Thường Ninh chỉ vào chỗ nước tiểu của con chó trên mặt đất.
Lời này vừa nói ra, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Liễu Tinh Tinh suýt chút nữa bị làm cho tức chết, chuyện này khó khăn lắm mới cho qua được, tại sao anh lại còn đi tìm đường chết chứ.
Có thể gặp được thư ký Thẩm là do anh may mắn, con người đừng quá tham lam, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Vừa rồi cô ta thực sự lo lắng thay cho người này.
Những cô gái bán hàng khác nhìn Thường Ninh giống như người ngoài hành tinh.
Không biết anh lấy đâu ra dũng khí để nói câu này vậy?
Thẩm Yên cũng hơi nhíu mày.
"Tiểu tử thối, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tôi đã xin lỗi cậu, cậu còn muốn tôi liếm nước tiểu chó, tôi thấy cậu chán sống rồi!" Phu nhân Hồ cực kỳ tức giận, vẻ mặt oán giận. "Thì sao? Bà bắt người khác liếm nước tiểu chó được mà không cho người khác bắt bà liếm à?" Thường Ninh lạnh lùng nói. "Nằm mơ *giấc mộng xuân thu của cậu đi! Thư ký Thẩm, cô nghe thử đi, tên nhà nghèo thối tha này hoàn toàn không nề mặt cô và cô chủ nhà họ Bạch, loại người như thế cô còn bảo vệ làm gi!"
(*) Giấc mộng xuân thu: đề cập đến ý nghĩ phi thực tế.
Phu nhân Hồ căm hận nói. Bà ta không hiểu vì sao Thẩm Yên lại bảo vệ một người nhu nhưng chỉ cần thư ký Thẩm bỏ mặc chuyện này, bà ta sẽ lập tức tim người đến dạy dỗ tên nhà nghèo thối tha này.
Thầm Yên im lặng, sự mạnh mẽ của Thường Ninh khiến cho cô hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh thực sự ỷ vào Vương Chấn Đông mà không để cô và cô chủ cả vào trong mắt, điều này thật quá nực cười.
"Được, bà không liêm cũng không sao, tôi sẽ lập tức cho người thu mua tập đoàn Hồ thị, để cho bà trắng tay!" Thường Ninh thản nhiên nói.
"Ha ha, tiểu tử thối, mạnh miệng như vậy không sợ cắn trúng lưỡi gà, chỉ bằng một tên nghèo kiết hủ lậu như cậu mà cũng có thể thu mua tập đoàn Hồ thị của chúng tôi?" Phu nhân Hồ tức giận đủa cợt.
Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lấy di động ra, sau đó gọi vào số của chủ tịch Tô.
Ngày hôm qua Chu Tước đã nói với anh rằng cô ta sẽ vắng mặt một thời gian, có chuyện gì anh có thể trực tiếp tìm chủ tịch Tô.
Có thể thấy chủ tịch Tô không phải là người bình thường, chắc là ông ta đã biết thân phận của anh từ lâu.
Hơn nữa với tiềm lực tài chính của ngân hàng Tú Hải, thu mua một công ty trị giá hơn 1 tỷ đồng cũng không phải chuyện đùa.
"Lập tức thu mua tập đoàn Hồ thị có vấn đề gì không?"
"Đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà chủ tịch, người đứng đầu tập đoàn Hồ thị có phải tên Hồ Diệu Phát không?" Chủ tịch Tô sợ lầm cho nên hỏi lại.
"Ông từ từ để tôi hỏi thử."
Thường Ninh cầm di động nhìn phu nhân Hồ hỏi: "Chồng của bà có phải tên Hồ Diệu Phát không?"
Phu nhân Hồ hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu tử thối, giả bộ cũng giỏi đẩy, chồng của tôi tên Hồ Diệu Phát thi sao?"
Thường Ninh không để ý đến bà ta, nói vào điện thoại: "Không sai, chính là tập đoàn Hồ thị đó."
"Được, trong vòng 10 phút nữa, tôi sẽ cho ngài kết quả!"
Sau khi cúp máy, Thường Ninh kéo một cái ghế bên cạnh lại gần.
Thản nhiên nói một câu: "Vài phút nữa sẽ có kết quả!"
Sau đó anh ôm con ngồi xuống ghế.
Tất cả mọi người nhìn vào anh.
"Ha ha ha..."
Không biết ai là người bật cười đầu tiên, sau đó tất cả mọi người đều cười lên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net